ĐO THẾ GIỚI - Trang 161

Một ông già trong chiếc áo ngủ, đi giày gỗ, ngồi trên ghế đu. Ông
cao lớn, gò má hóp và tia mắt sắc.

Rất hân hạnh, tôi là von der Ohe zur Ohe. Tại sao ông cười ?

Ông không cười, Gauss nói. Ông là nhân viên trắc địa của nhà

nước. Ông không cười bao giờ, chỉ muốn tự giới thiệu và cảm tạ lòng
mến khách.

Chính thế, Gauss nói. Bây giờ chúc ông ngủ ngon ! Ông hài

lòng theo chân người hầu xuống một cầu thang nữa, qua một lối đi
rất ngột ngạt. Bọn này sẽ không bao giờ đối xử với ông như với một
gia nô nữa !

Niềm đắc thắng của ông không kéo dài được lâu. Người hầu

dẫn ông vào một xó ghê tởm. Không khí hôi hám, trên sàn vương
vất cỏ mục, giường là một tấm ván, một cái xô gỉ đựng nước khá bẩn
để rửa ráy, không thấy phòng vệ sinh ở đâu.

Ông đã trải qua nhiều thứ trên đời, Gauss nói. Trước đây hai

tuần, một nông dân đã mời ông ngủ trong cũi chó. Nhưng nó còn tử
tế hơn ở đây.

Có thể là như thế, người hầu nói trong lúc đã rời bước. Nhưng

ở đây không có gì khác.

Gauss thở dài trong khi nhắm mắt đặt lưng xuống phản gỗ.

Gối đầu cứng và hôi. Ông trải mũ lên nhưng cũng chẳng ích gì. Mãi
không chợp mắt nổi. Lưng đau, không khí ngột ngạt, ông sợ ma, và
thấy thiếu vắng Joharma như mọi đêm. Chỉ cần một phút thiếu chú
ý, thế là người ta gánh một nhiệm vụ, lặn lội xuyên rừng và đàm
phán với nông dân về những cái cây vặn vẹo của họ. Vừa chiều nay
thôi, ông trả tiền gấp năm cho một cây dương cổ thụ. Những người
giúp việc lề mề mãi mới cưa xong cây để ông bắt được tín hiệu phát
sáng của Eugen qua kính kinh vĩ. Tất nhiên là thoạt tiên con lừa này
bắn tín hiệu về phía ngược lại ! Mai họ sẽ gặp nhau, và ông phải lo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.