ĐO THẾ GIỚI - Trang 262

Người ướt sũng, anh trốn về phòng. Người Ailen ngừng cầu
nguyện.

Anh có một gia đình lớn, anh ta nói bằng thứ tiếng Pháp nghèo

nàn, anh có trách nhiệm vói họ, anh không được phép chết. Cha anh
là người nhẫn tâm không biết đến tình yêu, mẹ anh mất sớm, giờ thì
Chúa

gọi

cả đến anh.

Mẹ anh còn sống, Eugen nói, và bố anh yêu nhiều thứ, trừ anh

ra. Và anh không tin là Chúa đã muốn có anh bên mình rồi.

Sớm hôm sau mặt biển lặng như cái ao. Thuyền trưởng cúi

mình trên bản đồ, miệng lẩm bẩm, ngó vào kính lục phân và đồng
hồ Harrison. Họ đã đi lệch khỏi hải trình, bây giờ phải lấy thêm chất
đốt lên tàu.

Vì vậy họ phải cập bến Tenerife. Trời sáng chói lọi, một con vẹt

tò mò quan sát họ từ ban công ngôi nhà sở hải quan mới xây xong.
Eugen lên bờ. Đàn ông hô lệnh, hòm xiểng được chất lên tàu, đàn bà
quần áo hở hang nhún nhảy duyên dáng đi lại. Một kẻ ăn mày xin
bố thí, nhưng Eugen chẳng còn gì nữa. Một cái cũi mở

ra, và một bầy

khỉ nhỏ rú rít tóe ra mọi hướng như một vụ nổ.

Eugen bỏ hải cảng lại sau lưng và đi về phía ngọn núi hình nón

xa xa. Anh

tự hỏi lên đến đỉnh núi sẽ ra sao. Có lẽ nhìn được xa.

Không khí rất trong trẻo.

Bên vệ đường là một đài kỷ niệm bằng đá. Bức phù điêu tạc

hình quả núi và cạnh đó là một người đàn ông quấn khăn, mặc áo
đuôi tôm và mũ trụ. Eugen không hiểu dòng chữ trên đó, trừ tên
người. Anh ngồi lên một tảng đá, thở ra khói thuốc và ngắm bức
hình trên đá. Một người dân địa phương khoác khăn choàng và mũ
len đứng lại, chỉ vào hình, nói gì đó bằng tiếng Tây Ban Nha, chỉ
xuống đất, lên trời, lại chỉ xuống đất. Một con cuốn chiếu có râu dài
dị thường bò lên quần Eugen. Anh ngó quanh. Rất nhiều cây cỏ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.