ĐO THẾ GIỚI - Trang 32

Vì tình thế thúc ép, cậu cưỡi con ngựa nhanh nhất tìm được.

Mưa quất vào mặt cậu, áo choàng đập phần phật, hai lần cậu trượt
khỏi yên và ngã xuống bùn. Cậu về nhà, râu không cạo, người bẩn
thỉu, và do biết những tình cảnh tương tự đòi hỏi gì, cậu làm ra vẻ
hụt hơi. Kunth hờ hững gật đầu, họ ngồi cạnh nhau bên giường mẹ
cậu và ngắm sự đau đớn biến khuôn mặt bà thành hình ảnh lạ lẫm.
Sức lực cạn kiệt đã thiêu cháy bà từ trong ruột, má hóp lại, cằm dài
ra và mũi chợt gồ lên, những vết chích vào mạch làm bà gần mất
sạch máu. Humboldt giữ tay bà, trong lúc chiều ngả về tối, và một
bưu tá đem tới bức thư của người anh, xin thứ lỗi vì có việc khẩn ở
Weimar. Lúc bắt đầu vào đêm, bà mẹ ưỡn người lên và bắt đầu hét
lanh lảnh. Thuốc ngủ không công hiệu, chích máu lần nữa cũng
chẳng làm dịu đi, và Humboldt không hiểu nổi tại sao bà có thể xử
sự một cách khiếm nhã như vậy. Gần nửa đêm, tiếng hét của bà tự
do bung ra ầm ĩ, tựa hồ xuất phát từ sâu trong cơ thể đang ưỡn lên,
giống như bà đang trải qua cơn cực khoái.

Cậu nhắm mắt đợi, mãi hai giờ sau bà mới im tiếng. Khi

trời đã

sáng,

bà lẩm bẩm tiếng gì không rõ; lúc vầng trăng đã dâng lên trên

bầu trời buổi sáng, bà nhìn con trai và nhắc cậu ngồi cho thẳng, kiểu
gì lại ngả ngớn như thế. Sau đó bà quay mặt đi, mắt bà tựa như biến
thành thủy tinh, và cậu nhìn thấy người chết đầu tiên trong dời.

Kunth đặt tay lên vai cậu. Không ai đánh giá nổi gia đình này

có ý nghĩa như thế nào đối với ông.

Có chứ, Humboldt nói như một kẻ được nhắc vở, cậu biết chứ,

và cậu không bao giờ quên điều đó.

Kunth thở dài xúc động. Ông biết là từ nay về sau ông vẫn

được nhận lương.

Buổi chiều, những người hầu thấy Humboldt đi lại trước lâu

đài, đi qua đỉnh đồi, vòng quanh đầm, miệng há, mặt ngửa lên trời
như một thằng dở người. Chưa bao giờ họ thấy cậu như vậy. Họ nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.