ĐO THẾ GIỚI - Trang 41

Bức bối trong khi cưỡng lại cơn say sóng, Humboldt hỏi, "làm

sao người ta có thể sống được mà chẳng thèm đếm xỉa đến sự chính
xác ?"

"Sống tốt ấy chứ", thuyền trưởng nói. "Vả lại thì đây là một con

tàu tự do. Ai đó thấy có gì không hợp ý đều có quyền rời khỏi tàu
bất cứ lúc nào".

Đến gần Tenerife thì họ nhìn thấy một quái vật biển. Ở phía xa,

gần như trong suốt trước đường chân trời, một con rắn nhô lên khỏi
mặt nước, cuốn thành hai vòng và nhìn qua ống nhòm có thể nhận
rõ là nó đang nhìn về phía họ với đôi mắt ngọc. Quanh mõm con vật
là những sợi tua mảnh như râu mép. Chỉ vài tích tắc sau khi con vật
lặn mất, ai cũng cho là mình vừa tưởng tượng ra cảnh đó. Có thể là
hơi nước, Humboldt nói, hay do đồ ăn tồi tệ. Anh quyết định không
ghi lại sự kiện đó.

Tàu thả neo hai ngày để bổ sung đồ dự trữ. Ngay ở cảng, một

nhóm gái làm tiền quây quanh họ, sờ soạng và cười cợt mó máy
khắp người họ. Bonpland muốn để một cô gái trong bọn kéo đi,
nhưng Humboldt nghiêm khắc cảnh báo anh. Một cô tiến đến sau
lưng anh, hai cánh tay trần quây lấy cổ anh, tóc cô xõa lên vai anh.
Anh định vùng ra, nhưng một khuyên tai của cô móc vào đai áo
choàng của anh. Lũ đàn bà cười, Humboldt không biết giấu tay
mình vào đâu. Cuối cùng thì cô ta cũng khúc khích nhảy lùi ra, cả
Bonpland cũng cười, nhưng thấy ánh mắt của Humboldt liền
nghiêm mặt lại.

"Đằng kia là một núi lửa", giọng Humboldt run rẩy, "ít thì giờ

lắm, không có lý do gì để la cà được !"

Họ thuê hai người hướng đạo và leo lên núi. Sau rừng dẻ là

đến dương xỉ, rồi một bình nguyên cát pha mọc đầy cây đậu chổi.
Humboldt dùng phương pháp Pascal để xác định độ cao ở đây qua
áp suất không khí. Họ qua đêm trong một hang còn ứ đầy tuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.