bài tập mà chúng phải cần nhiều thời gian và dù vậy hầu như vẫn
khó tránh phạm lỗi, để rồi rốt cuộc ông có cớ rút roi ra. Khu phố này
là khu nghèo nhất Braunschweig, chẳng ai trong số học trò ở đây sẽ
học lên cao, không có người nào sẽ làm việc với cái gì khác ngoài đôi
bàn tay. Cậu biết là Bu ner không ưa cậu được. Dù câm miệng hay
cố gắng đến mức nào để trả lời chậm như các trò khác, cậu vẫn cảm
thấy sự nghi ngại của Bu ner, và thầy giáo chỉ đợi lý do để đánh cậu
đau hơn đám còn lại.
Rồi chính cậu lại cung cấp lý do cho ông.
Bu ner giao cho học trò nhiệm vụ tính cộng các số từ một đến
một trăm. Sẽ cần đến hàng tiếng đồng hồ, và có muốn mấy cũng
không làm được mà không mắc phải lỗi trong phép cộng, và khi mắc
lỗi thì sẽ bị phạt. Nào làm đi, Bu ner gọi, đừng ngồi đực mặt ra thế,
bắt đầu đi chứ ! Sau này Gauss không thể nhớ lại là hôm đó cậu mệt
hơn mọi khi hay đơn giản chỉ lơ đãng. Chỉ biết là cậu không tự kiềm
chế được và ba phút sau cậu cầm tấm bảng đen với một con số duy
nhất viết trên đó lên đứng trước bục giáo viên.
À ha, Bu ner nói và vớ cây roi. Mắt ông ta nhìn vào kết quả, và
tay ông khựng lại. Ông hỏi đó nghĩa là gì.
Năm nghìn lẻ năm mươi.
Gì cơ ?
Gauss không thốt nên lời, cậu hắng giọng, cậu toát mồ hôi. Cậu
ước gì vẫn còn ngồi tại chỗ và tinh toán như các trò khác đang ngồi
gục đầu tỏ vẻ không lắng nghe. Thì đầu bài là thế mà: cộng các số từ
một đến một trăm. Một trăm cộng một bằng một trăm lẻ một. Chín
mươi chín cộng hai bằng một trăm lẻ một. Chín mươi tám cộng ba
bằng một trăm lẻ một. Luôn luôn là một trăm lẻ một. Người ta có thể
làm chuyện đó năm mươi lần. Nghĩa là năm mươi nhân một trăm lẻ
một.