ĐO THẾ GIỚI - Trang 67

Humboldt dừng lại, ngửa đầu nhìn lên các ngọn cây chống trời trên
cao.

Tiếng vọng !

Tiếng vọng, thầy tu nhắc lại.

Nếu không phải là bằng khứu giác, Humboldt nói, thì sẽ bằng

tiếng vọng. Âm thanh bần bật dội ngược từ vách đá. Rõ ràng là bầy
chim định hướng bằng cách đó.

Vừa đi tiếp anh vừa ghi chép. Một hệ thống mà con người có

thể tận dụng trong đêm không trăng hay dưới nước. Và mỡ: do
không có mùi nên rất thích hợp để làm nến. Anh hứng chí mở cửa
căn phòng tu viện của mình, nơi một cô gái khỏa thân đang đợi.
Thoạt tiên anh tưởng là cô đến vì chấy hoặc để đưa tin. Rồi anh hiểu
lần này không phải thế và cô gái muốn đúng cái anh nghĩ rằng cô
muốn, và không có đường thoát thân.

Chắc là ông tổng trấn sai cô đến đây, có lẽ đó là ý tưởng của

ông về một trò vui bỗ bã trong cánh đàn ông. Cô ta đợi một đêm và
một ngày trong căn phòng trống, vì buồn chán mà cô tháo chiếc kính
lục phân ra từng mảnh, lục tung bộ sưu tập cây cỏ, uống chỗ rượu
để ngâm tiêu bản và ngủ cho hết cơn say. Sau khi tỉnh dậy, cô lấy
tấm chân dung một gã lùn vui tính đang chúm môi mà cô không
nhận ra là Friedrich Đại đế để tô màu lòe loẹt một cách khá khéo tay.
Bây giờ, khi Humboldt rốt cuộc về đến nhà, cô muốn hoàn thành
nhiệm vụ cho nhanh.

Trong khi anh còn đang hỏi cô từ đâu đến, muốn gì, và anh có

thể làm gì cho cô, thì cô đã khéo léo phanh quần anh ra. Cô gái nhỏ
nhắn mũm mĩm và không thể trên mười lăm tuổi. Anh lùi lại, cô tiến
lên, anh đẩy cô vào tường, và khi anh định nghiêm khắc mắng cô thì
lại quên hết vốn tiếng Tây Ban Nha của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.