ĐO THẾ GIỚI - Trang 89

Sông

Những ngày ở Caracas nhanh chóng trôi qua. Họ phải trèo lên

ngọn Silla mà không có người dẫn đường, sau khi nghe nói chưa hề
có người dân địa phương nào từng leo lên ngọn núi đôi ấy cả. Chẳng
mấy chốc Bonpland chảy máu mũi không sao cầm lại được, và chiếc
phong vũ biểu đắt tiền nhất của họ rơi xuống vỡ tan. Gần đến đỉnh
núi họ nhặt được những con trai hóa thạch. Lạ thật, Humboldt nói,
không bao giờ mực nước ngày xưa có thể dâng cao đến thế, vậy thì
từ đó cho thấy sự nứt vỡ của lớp vỏ trái đất và các năng lượng trong
lòng đất.

Trên đỉnh núi họ bị một đàn ong mình phủ đầy lông tơ quấy

nhiễu. Bonplartd nằm rạp xuống đất, Humboldt vẫn đứng thẳng,
kính lục phân trong tay, mắt kính áp vào khuôn mặt bâu đầy côn
trùng. Chúng bò lên trán, mũi, cằm anh, chui cả vào cổ áo. Ông tổng
trấn đã cảnh báo anh: quan trọng nhất là không được động đậy,
không thở, chỉ đợi.

Bonpland hỏi, đã được ngẩng đầu lên chưa.

Tốt nhất là chưa, Humbold nói, môi không động đậy. Sau

mười lăm phút đám côn trùng rời anh và rào rào như một đám mây
đen về hướng mặt trời chiều. Humboldt thú nhận là đứng yên không
dễ. Một hai lần, thiếu chút nữa thì anh đã hét lên. Anh ngồi xuống
và xoa bóp trán. Thần kinh anh không vững như ngày xưa nữa.

Để chia tay họ, nhà hát Caracas biểu diễn một buổi hòa nhạc

ngoài trời. Những hợp âm của Glucki

(Christoph Willibald Ri er von Gluck –

1714-1787: nhà soạn nhạc kịch Đức)

bay lên trời đêm bao la đầy sao, mắt

Bonpland ngấn lệ. Anh không biết nói gì bây giờ, Humboldt thì
thầm, với anh âm nhạc chưa bao giờ có nhiều ý nghĩa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.