ĐO THẾ GIỚI - Trang 90

Họ khởi hành về hướng Orinoco với những con la. Xung

quanh thủ đô là bình nguyên trải rộng, hàng nghìn dặm không cây
cỏ hay đồi núi. Trời sáng đến nỗi họ tưởng như đang di chuyển trên
một tấm gương bóng loáng, với bóng mình dưới chân và bầu trời
trong vắt trên đầu, họ như hình phản chiếu của hai sinh vật từ một
thế giới khác. Một lúc nào đó, Bonpland hỏi, liệu họ vẫn còn sống
đấy chứ.

Anh cũng không biết, Humboldt trả lời, nhưng dù thế nào

chăng nữa, còn có thể làm gì ngoài đi tiếp ?

Lần đầu tiên thấy lại cây cối, đầm lầy và cỏ, họ không còn biết

là mình đã xuất hành từ bao lâu trước đó nữa. Humboldt thấy khó
khăn khi đọc đồng hồ bấm giờ, anh đã mất thói quen xem thời gian.
Những túp lều hiện ra, có người đi ngược lại, và sau khi hỏi đi hỏi
lại ngày tháng nhiều lần họ mới tin được rằng mình mới chỉ có hai
tuần trên đường.

Ở Calabozo họ gặp một ông già chưa bao giờ bước chân ra khỏi

làng. Mặc dù vậy ông sở hữu cả một phòng thí nghiệm: bình thủy
tinh, chai lọ, máy đo bằng kim loại để xác định động đất, độ ẩm
không khí và từ trường. Cả một cái máy thô sơ có kim gõ xuống khi
người nào đứng cạnh đó nói dối hay kể chuyện ngớ ngẩn. Và một
dụng cụ lách tách phóng tia chớp sáng giữa hàng chục bánh xe quay
trái chiều nhau phát ra âm thanh xèo xèo. Ta đã phát hiện ra năng
lượng bí hiểm này, ông già kêu lên, nó khiến ta trở thành một nhà
nghiên cứu vĩ đại !

Không có gì nghi ngờ cả, Humboldt đáp lời, nhưng...

Bonpland hích vào mạng sườn anh. Ông lão quay tay quay

mạnh hơn, những tia chớp lẹt xẹt ngày càng to lên, hiệu điện thế cao
đến nỗi tóc họ dựng hết lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.