ĐO THẾ GIỚI - Trang 92

chỉ nhận ra sau một lát và nhớ lại thì thấy ngày càng mạnh hơn; làm
ta tưởng cảm giác đau ấy không sinh ra trong cơ thể ta mà đúng hơn
là thứ gì đó đến từ bên ngoài.

Họ hài lòng đi tiếp. Một dịp may mắn trời cho, Humboldt nói

đi nói lại, một tặng phẩm vô giá ! Bonpland tập tễnh, hai tay mất hết
cảm giác. Cả mấy hôm sau, mỗi khi Humboldt nhắm mắt là những
tia chớp lại nhảy múa trong mắt anh. Đầu gối anh cứng đờ một hồi
lâu như đầu gối của một cụ già.

Họ tìm thấy trong đám cỏ mọc cao một bé gái nằm bất tỉnh,

chắc khoảng mười ba tuổi, quần áo rách tả tơi. Bonpland nhỏ thuốc
vào miệng con bé, nó phì ra, ho và bắt đầu hét toáng lên. Humboldt
sốt ruột đi đi lại lại trong khi anh nói với con bé bằng giọng trấn an.
Đờ ra vì sợ, con bé nhìn qua nhìn lại giữa hai người. Bonpland xoa
đầu nó, và nó bắt đầu nức nở. Chắc kẻ nào đó đã gây cho nó chuyện
gì tệ hại lắm.

Chuyện gì cơ ? Humboldt hỏi.

Bonpland ném tới anh một cái nhìn dài.

Chuyện gì cũng được, Humboldt nói, họ phải đi tiếp.

Bonpland đưa nước cho con bé, nó hấp tấp uống. Nhưng

không muốn ăn. Anh đỡ nó đứng lên. Không một lời cảm ơn, nó
vùng ra và chạy mất.

Có lẽ do trời nực quá, Humboldt nói. Trẻ con lạc đường và

ngất đi.

Bonpland nhìn anh một chặp rồi nói, ừ, có lẽ.

Đến thành phố San Femando họ bán những con la và tậu một

chiếc thuyền buồm rộng rãi có khoang nằm bằng gỗ, lương thực cho
một tháng và súng ống tử tế. Humboldt hỏi tìm những người có
kinh nghiệm với con sông này. Người ta chỉ anh đến chỗ bốn người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.