ĐO THẾ GIỚI - Trang 96

trong nhật ký như lẽ ra chúng phải diễn ra: tay súng sẵn sàng, họ đi
vào rừng rậm, nhưng không tìm thấy con thú.

Trước khi anh viết xong, trời đổ mưa sầm sập. Thuyền ngập

đầy nước, họ vội vã cập bờ. Ở đó có một người đàn ông đứng đợi,
trần truồng, râu ria và bẩn đến mức khó mà nhận ra nổi. Đây là một
đồn điền, họ có thể trả tiền để trọ lại qua đêm.

Humboldt trả tiền và hỏi nhà ở đâu.

Ông không có nhà, ông ta nói. Ông là Don Ignacio, quý tộc

vùng Castilla

(một vương quốc lâu đời trên cao nguyên miền trung Tây Ban Nha)

, và cả

thế giới là nhà ông. Còn đây là vợ và con gái ông. Humboldt cúi
chào hai người phụ nữ trần truồng và không biết nhìn đi đâu. Bọn
người chèo thuyền căng bạt giữa các gốc cây và ngồi dưới đó.

Don Ignacio hỏi mọi người có cần gì nữa không.

Trong lúc này thì không, Humboldt kiệt sức trả lời.

Khách của ông không bao giờ phải thiếu thốn gì, Don Ignacio

nói. Ông trang trọng quay đi. Nước mưa lăn trên đầu và vai ông.
Ông có mùi hoa, đất ẩm và phấn chuông.

Bonpland nói, đôi khi anh thấy sự hiện diện của mình ở đây

thật khó hiểu. Hàng vạn dặm xa cách quê nhà, không do ai thúc
giục, mà chỉ vì một tay người Phổ mà anh gặp ở chân cầu thang.

Humboldt trằn trọc mãi. Bọn chèo thuyền không ngừng rỉ tai

nhau những chuyện tầm phơ bám chặt vào tâm trí anh. Và mỗi khi
anh vượt ra khỏi được những hình ảnh nhà bay, đàn bà mình rắn
hung bạo hay những cuộc chiến sống còn thì anh lại thấy cặp mắt
con báo. Chăm chú, thông minh và tàn nhẫn. Rồi anh tỉnh dậy và lại
nghe mưa rơi, tiếng bọn đàn ông và con chó gầm gừ sợ hãi. Một lúc
nào đó, Bonpland đến, quấn người vào chăn anh và ngủ thiếp đi
ngay. Trước đó Humboldt không nghe thấy anh ta đi khỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.