ĐỎ TRỖI DẬY - Trang 162

bắp như thế này? Đã bao nhiêu đứa bị làm cho mất đi nhân tính theo cách
như vậy? Cái bao sặc mùi chết chóc và nước tiểu khi chúng lôi tôi xềnh
xệch. Tôi bắt đầu bật cười. Cảm giác thật giống bộ Đồ Hầm Lò mắc dịch
của tôi. Rồi một nắm đấm giáng xuống ngực tôi và tôi quằn người lại,
miệng há hốc.

Trong cái bao chụp đầu cũng có một thiết bị âm thanh được lắp. Tôi

không hề thở dốc, song tiếng thở của tôi vọng lại nghe lớn hơn thực tế. Có
tới hơn một nghìn học viên. Mỗi lần sẽ có hàng chục người phải chịu đựng
cùng số phận này, thế nhưng tôi chẳng nghe thấy gì. Bọn chúng không
muốn tôi nghe thấy những người khác. Bọn chúng muốn tôi nghĩ tôi chỉ có
một mình, nghĩ Màu của tôi chẳng có ý nghĩa gì. Thật ngạc nhiên, tôi nhận
ra mình cảm thấy bị sỉ nhục vì bọn chúng dám tấn công tôi. Chẳng lẽ chúng
không biết tôi là một gã Hoàng Kim mắc dịch sao? Rồi tôi lại khùng khục
cười khẽ. Những tiểu xảo hiệu quả.

Tôi bị nhấc lên và ném mạnh xuống sàn nhà. Tôi cảm thấy một tiếng

rung, mùi khói. Chẳng mấy chốc chúng tôi đã ở trên không. Có thứ gì đó
trong cái bao phủ kín đầu đã làm tôi mất phương hướng. Tôi không biết
chúng tôi đang bay theo hướng nào, hay cao đến đâu. Tiếng thở rin rít của
tôi trở nên thật kinh khủng. Tôi nghĩ cái bao cũng lọc ra cả ôxy, vì tôi đang
thở rất nhanh. Dù sao cũng không kinh khủng hơn một bộ Đồ Hầm Lò.

Sau đó. Một giờ? Hay hai? Chúng tôi hạ xuống. Chúng cầm hai chân tôi

lôi đi. Đầu tôi va vào đá, làm tôi choáng váng. Phải rất lâu sau đó chúng
mới tháo cái bao ra khỏi đầu tôi trong một căn phòng đá trống trơn chỉ có
một ngọn đèn thắp sáng. Một người nữa đã có mặt sẵn ở đấy. Mấy gã Quạ
lột quần áo tôi ra, giật mất mặt dây chuyền quý giá có hình Pegasus. Rồi
chúng ra ngoài.

“Ở đây lạnh nhỉ, Julian?” Tôi cười khùng khục khi đứng lên, xòe nắm

tay trái nãy giờ vẫn nắm chặt tấm băng ngăn mồ hôi bẩn thỉu màu đỏ.
Giọng nói của tôi vọng lại. Cả hai chúng tôi đều trần truồng. Tôi vờ tập
tễnh bên chân phải. Tôi biết chuyện này là gì.

“Darrow, là cậu à? Julian hỏi. “Cậu ổn chứ?”
“Tôi vẫn ngon lành. Dù chúng đã đập què chân phải của tôi,” tôi nói dối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.