tin tức về ba thám báo của kẻ thù, các kỵ mã, xuất hiện ven khu rừng phía
Đông. Họ nghĩ đám này là người của Nhà Pluto, thủ hạ của Chó Rừng.
Những con ngựa đều màu đen, và tóc các kỵ sĩ được nhuộm cùng màu. Họ
buộc những mẩu xương trên tóc. Tôi được báo là những mẩu xương đó lách
cách như những ống tre gõ vào nhau trong gió khi đám kỵ sĩ này phi ngựa
lao đi.
Dù đám kỵ sĩ đó thuộc về ai, họ cũng không lúc nào lại gần. Không bao
giờ rơi vào những cái bẫy của tôi. Báo cáo cho hay một cô gái chỉ huy đám
thám mã này. Cô ta cưỡi một con ngựa lông ánh bạc phủ một tấm da có
khâu những khúc xương còn chưa trắng phếch ra - có vẻ các Robot Cấp
Cứu không mấy hiệu quả ở phía Nam. Lilath, tôi thầm nghĩ. Cô ta cùng các
thám mã của mình biến mất về phía Nam khi một toán quân đông hơn xuất
hiện từ phía Đông Nam và tiến men theo rìa Rừng Lớn.
Bây giờ đến lượt những đội quân lớn thực sự với kỵ binh nặng.
Một kỵ sĩ đi phía trước đội quân đông hơn. Anh ta cầm cờ hiệu mang
hình cung thủ của Nhà Apollo. Anh ta có mái tóc dài, không tết thành bím,
khuôn mặt khắc khổ do những cơn gió Đông thổi vào từ biển phía Nam.
Một vết rách dài trên trán thiếu chút nữa đã làm anh ta mất cả hai mắt, đôi
mắt lúc này đang nhìn trừng trừng về phía tôi như hai viên than cháy rực
nằm trên một khuôn mặt như rèn bằng đồng thau.
Tôi bước tới gặp anh ta sau khi bảo đội quân của mình làm ra vẻ phờ
phạc và ốm yếu nhất mà con người có thể phô ra được. Pax giả bộ thật kém
cỏi. Ngựa Hoang buộc anh ta phải lết đi trên hai đầu gối để trông tương đối
bình thường. Cô đứng trên vai anh ta để tạo ra một ấn tượng thật hài hước,
rồi bắt đầu vo tuyết ném về phía vị tín sứ khi anh ta tới gần. Một hành động
thật ngu ngốc, vô kỷ luật, và nó làm đội quân của tôi trông có vẻ vô cùng
yếu kém.
Tôi vờ khập khiễng. Rồi ném đi tấm áo choàng lông sói. Vờ rùng mình
vì lạnh. Tôi đảm bảo để thanh kiếm bằng thép siêu cứng của mình trông
giống một cái gậy hơn là một món vũ khí. Tôi cúi gằm thân hình cao ráo
của mình xuống khi anh ta lại gần và liếc mắt nhìn đội quân đang giả bộ