nữa. Tôi đoán cuộc sống là vậy.” Đột nhiên cô nhích người ra xa. “Tại sao
cậu lại cho Cassius biết cậu đã giết em trai của anh ta? Cậu điên rồi sao,
Thần Chết?”
“Tôi không nói với anh ta chuyện đó. Các Giám Thị đã làm vậy thông
qua Chó Rừng. Họ đưa cho hắn một đoạn phim nổi.”
“Tôi hiểu rồi.” Đôi mắt cô trở nên lạnh lẽo. “Vậy là họ đang gian lận để
giúp con trai Đại Thống Đốc.”
Tôi bỏ cô và hơi ấm của đống lửa ở lại để vào rừng đi tiểu. Không khí
lạnh buốt. Những con cú kêu trên các cành cây, làm tôi cảm thấy như đang
bị theo dõi trong đêm.
“Darrow?” Ngựa Hoang gọi từ trong bóng tối. Tôi quay người lại.
“Ngựa Hoang, cô đi theo tôi à?” Darrow. Không phải Thần Chết. Có gì
đó khác thường. Điều gì đó trong cách cô gọi tên tôi, chỉ riêng việc cô nhắc
tới tên tôi. Điều đó cũng giống như thấy một con mèo sủa. Nhưng tôi
không thể thấy cô trong bóng tối.
“Tôi nghĩ tôi thấy thứ gì đó,” cô nói, vẫn chìm trong bóng tối, còn giọng
nói vọng ra từ sâu hơn trong rừng. “Nó ở ngay đây. Nó sẽ khiến cậu bàng
hoàng.”
Tôi đi theo giọng nói của cô. “Ngựa Hoang. Đừng rời khỏi trại. Ngựa
Hoang.”
“Chúng ta đã rời khỏi nó rồi, anh yêu.”
Quanh tôi, những thân cây vươn thẳng lên cao đầy đe dọa. Cành của
chúng vươn ra với lấy tôi. Khu rừng lặng thỉnh. Tối om. Đây là một cái
bẫy. Tiếng nói không phải của Ngựa Hoang.
Các Giám Thị chăng? Hay Chó Rừng? Ai đó đang theo dõi tôi.
Khi có kẻ nào đó theo dõi ta mà ta không biết kẻ đó ở đâu, chỉ có một
việc hợp lý để làm. Thay đổi tình thế đáng nguyền rủa đó, tìm cách lập lại
thế cân bằng. Buộc kẻ đó phải tìm kiếm ta.