ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 102

Bà de Rênal thành thực tưởng mình sắp điên đến nơi; bà nói điều đó với
chồng, và sau cùng bà ốm thật. Ngay chiều tối hôm đó, khi chị hầu phòng
phục dịch cho bà, bà nhận thấy chị ta đương khóc. Chả là lúc đó bà ghét
mặt chị Élisa quá, và vừa mới gắt mắng chị ta; bà bèn xin lỗi chị. Élisa lại
càng khóc nhiều hơn, chị nói rằng nếu bà chủ cho phép, chị sẽ kể tất cả nỗi
đau khổ của chị cho bà nghe.

— Cứ nói đi, bà de Rênal đáp.

— Vâng, thưa bà, ông ấy từ chối con; chắc là có những kẻ độc bụng nói
gièm pha gì con với ông ấy, ông ấy tin lời họ.

— Ai từ chối chị? Bà de Rênal nói, gần như tắc thở.

— Còn ai nữa, thưa bà, ông Julien chứ còn ai? Chị hầu phòng nức nở đáp
lại. Cha xứ đã thuyết phục ông ấy mà không được; vì cha xứ cho rằng ông
ấy không nên từ chối một đứa con gái lương thiện, lấy cớ là nó đã đi làm
hầu phòng. Nói cho cùng, thì bố của ông Julien chẳng qua cũng chỉ là một
bác thợ mộc; ngay bản thân ông ấy, trước khi vào đây ở nhà bà, thì ông ấy
kiếm ăn bằng cách nào?

Bà de Rênal không để tai nghe nữa; niềm hạnh phúc chứa chan đã làm cho
bà hầu như điên dại. Bà bắt nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần lời nói chắc rằng
Julien đã từ chối một cách cụ thể dứt khoát, nó không cho phép trở lại một
quyết định phải lẽ hơn.

— Tôi muốn thử cố gắng một lần cuối cùng, bà nói với chị hầu phòng, tôi
sẽ nói với ông Julien.

Ngày hôm sau, sau bữa ăn sáng, bà de Rênal lấy làm khoái trá được biện hộ
cho kẻ tình địch của bà, và được thấy chị Élisa, cả người lẫn của, bị từ chối
khăng khăng một mực trong suốt một tiếng đồng hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.