và ông viết thiên luận chiến Racine và Shakespeare (Racine et
Shakespeare).
Năm 1830, vua Louis Phillipe cử Stendhal làm lãnh sự ở Trieste Ý nhưng
Metternich coi ông là người “khả nghi” nên không nhận và ông trở thành
lãnh sự ở một lãnh địa của giáo hoàng.
Năm 1842, Stendhal về Pháp, định lưu lại ở đó ít lâu, bất đồ ông bị áp
huyết và chết ngay trên một đường phố ở Paris ngày 23-3- 1842.
Stendhal bắt đầu sự nghiệp văn học bằng việc sáng tác những tiểu luận
nghiên cứu về nghệ thuật Ý: Đời sống của Haydn, Mozart và Métastase
(Vies de Haydn, de Mozart et de Métastase, 1814) , Lịch sử hội họa Ý
(L’Histoire de la peinture en Italie, 1817) , Rome, Naples và Florence
(Rome, Naples et Florence, 1817). Năm 1822, ông viết thiên khảo luận tâm
lý Về tình yêu (De Amour) tỏ rõ khuynh hướng phân tích tâm lý của ông.
Khoảng 1823 - 1825, trong không khí sôi nổi đấu tranh chống chủ nghĩa cổ
điển mới, ông viết thiên luận chiến Racine và Shakespeare, như một bản
tuyên ngôn của trường phái lãng mạn nhưng sự thật đã đặt cơ sở đầu tiên
cho mỹ học hiện thực chủ nghĩa của ông cùng những sách khác viết về
nghệ thuật như Đời sống Rossini (Vie de Rossini, 1824) , Dạo chơi ở Rôme
(Promenades dans Rôme, 1829). Những tác phẩm trên đây chỉ như là sự
chuẩn bị cho công cuộc hoạt động văn học quan trọng hơn của Stendhal.
Về tiểu thuyết, tác phẩm đầu tiên của ông là Armance (1827). trong đó ông
phân tích tâm lý của lớp thanh niên quý tộc thời Trùng hưng. Ông cũng viết
những truyện vừa trong đó có tác phẩm đặc sắc Vanina Vanini (1829) kể
câu chuyện tình yêu trái khoáy giữa một chiến sĩ kiên cường của phong trào
cách mạng Carbonari với một phụ nữ quý tộc kiêu hãnh và tự phụ. Nhưng
hai thiên tiểu thuyết kiệt tác của Stendhal là Đỏ và đen (1831) và Tu viện
thành Parme (1839) đã xếp Stendhal vào hàng những bậc thầy của chủ
nghĩa hiện thực phê phán. Cuốn tiểu thuyết cuối cùng mà Stendhal viết và
bỏ dở là cuốn Lucien Leuwen đề cập tới số phận của một thanh niên tư sản