ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 130

Bắt buộc phải dự bữa ăn sáng. Càng đau khổ thay, ông de Rênal và bà
Derville chỉ nói về chuyện Julien ra đi. Ông thị trưởng Verrières đã nhận
xét thấy có cái gì bất thường trong giọng cương quyết của anh khi anh xin
phép nghỉ.

— Hẳn là thằng bé nhà quê ấy đã chắc lưng có kẻ nào mời mọc rồi. Nhưng
kẻ nào đó, dù là ông Valenod đi nữa, chắc cũng phải hơi chùn gan vì số tiền
600 quan, bây giờ khoản chi đồng niên phải lên tới con số đó rồi. Hôm qua,
ở Verrières, có lẽ anh em xin một kỳ hạn ba ngày để suy nghĩ, và sáng nay,
để khỏi phải trả lời tôi, cu cậu đi chơi núi. Bắt buộc phải tính toán với một
tên thợ khốn cùng lên mặt láo xược, ấy đấy, cái tình trạng của chúng ta đến
nỗi ấy rồi đấy!

Chồng ta không có ý thức là đã xúc phạm Julien sâu xa đến chừng nào, mà
còn nghĩ rằng anh sẽ bỏ chúng ta, thế thì ta đây, ta phải nghĩ thế nào? Bà de
Rênal tự hỏi. Chao ôi! mọi điều đã quyết định!

Để có thể ít ra được khóc tự do và không phải trả lời những câu hỏi của bà
Derville, bà nói thác là bị nhức đầu dữ dội, và đi nằm.

— Các bà đàn bà là như thế đấy, ông de Rênal nhắc lại, những bộ máy
phức tạp ấy là lúc nào cũng có một cái gì xộc xệch. Và ông dời đi, với vẻ
giễu cợt.

Trong khi bà de Rênal bị giày vò bởi những nỗi niềm cay độc nhất của mối
tình đắm say ghê gớm mà sự tình cờ đã lôi cuốn bà vào, thì Julien tiếp tục
bước đi vui vẻ giữa những cảnh sắc đẹp nhất của phong cảnh núi non. Phải
đi xuyên qua dãy núi lớn ở phía bắc Vergy. Con đường mòn anh noi theo,
lên cao dần giữa những cánh rừng dẻ gai bát ngát, chạy thành những chữ
chi liên miên vô tận trên sườn dốc của rặng núi cao vẽ hình cho lưu vực
sông Doubs về phía bắc. Sau đó ít lâu, con mắt người du khách lướt qua
những ngọn đồi thấp hơn, chắn dòng sông Doubs về phía nam, được mở
tầm xa rộng đến tận những bình nguyên phì nhiêu của xứ Bourgogne và xứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.