ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 170

tay họ. Các ngài đó, buộc lòng phải nhượng bộ cái nhìn oai nghiêm của
Julien liền đưa cho anh chiếc mũ của đức cha.

Anh cảm thấy tự hào được cầm chiếc mũ đó, khi đi xuyên qua gian phòng,
anh bước thong thả, anh bưng cỗ mũ một cách kính cẩn. Anh thấy vị giám
mục ngồi ở trước tấm gương, nhưng chốc chốc, bàn tay phải của ông, mặc
dầu mệt mỏi, vẫn còn làm phép. Julien giúp ông đội mũ. Ông giám mục lúc
lắc cái đầu.

— À! Vững đấy, ông nói với Julien ra vẻ bằng lòng. Ông hãy thử đứng xa
ra một chút xem nào!

Ông giám mục bèn bước rất nhanh ra giữa phòng, rồi đi thong thả chậm
chậm lại gần tấm gương, ông lấy lại nét mặt giận dữ, và làm phép một cách
nghiêm nghị.

Julien kinh ngạc đờ người ra, anh muốn đoán xem thế là nghĩa gì, nhưng
không dám. Ông giám mục dừng lại, và nhìn anh với một nét mặt hết vẻ
nghiêm nghị rất nhanh chóng

— Ông thấy cái mũ của tôi thế nào, ông, có được không?

— Bẩm Đức Cha, được lắm ạ.

— Không quá ngả ra đằng sau chứ? Như thế sẽ có vẻ hơi ngố, nhưng cũng
không nên đội sụp xuống tận mắt như một cái mũ lưỡi trai của sĩ quan.

— Tôi thấy được lắm ạ.

— Nhà vua nước N quen thấy một đoàn thể tu sĩ tuổi tác và hẳn là rất
nghiêm nghị. Tôi không muốn có vẻ phù phiếm quá, nhất là vì tuổi của tôi.

Và ông giám mục lại bước đi, vừa đi vừa làm phép.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.