ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 175

mắt Người lờ đờ, nhưng đầy vẻ u nhã, lim dim khép lại nửa chừng. Một bộ
ria mép lún phún điểm xuyết cái miệng xinh đẹp, tuy đã ngậm nửa vời,
nhưng vẫn có vẻ như đang cầu nguyện. Trông thấy thế, cô thiếu nữ bên
cạnh Julien khóc thút thít, một giọt nước mắt của cô rớt xuống bàn tay
Julien.

Sau một lát cầu nguyện trong một bầu im lặng tuyệt đối, chỉ bị xáo động
bởi những tiếng chuông văng vẳng xa của tất cả các làng xóm ở mười dặm
quanh vùng, vị giám mục địa phận Agde xin phép nhà vua được nói. Ông
đọc một diễn từ ngắn rất cảm động, kết thúc bằng những lời lẽ giản dị,
nhưng tác dụng vì thế lại càng thêm chắc chắn.

— Đừng bao giờ quên, hỡi các nữ giáo đồ trẻ tuổi, rằng các con đã được
trông thấy một trong những đức vua lớn nhất của trần gian quỳ gối trước
mặt những bề tôi của đức Chúa toàn năng và uy vũ. Những bề tôi đó, yếu
đuối, bị ngược đãi, bị tàn sát ở trần gian, như các con được trông thấy bởi
vết thương còn đẫm máu của thánh Clément, nhưng họ chiến thắng ở cõi
thiên đường. Có phải không, hỡi các nữ giáo đồ trẻ tuổi, các con sẽ nhớ mãi
cái ngày hôm nay chứ? Các con sẽ ghét thói vô đạo. Mãi mãi các con sẽ
trung thành với đức Chúa rất lớn lao, rất uy vũ, nhưng rất lòng thành.

Nói đến đó, ông giám mục đứng dậy với vẻ uy nghiêm.

— Các con hứa với ta điều đó chứ? Ông nói và giơ cánh tay ra như có vẻ
được Chúa soi lòng.

— Chúng con xin hứa, các thiếu nữ vừa nói vừa nước mắt chứa chan.

— Ta tiếp nhận lời hứa của các con, nhân danh đức Chúa uy vũ! Ông giám
mục nói thêm bằng một giọng sang sảng. Và cuộc lễ kết thúc.

Chính nhà vua cũng khóc. Mãi lâu về sau, Julien mới có đủ can đảm để hỏi
xem những di cốt của thánh, được gửi từ La Mã cho Phillipe Nhân từ, quận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.