ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 179

Chúa trừng phạt tôi, bà hạ giọng nói thêm, Chúa rất công minh; tôi kính thờ
sự chí công của Chúa; tội của tôi rất khủng khiếp, mà bấy lâu tôi chẳng biết
hối hận chút nào! Đó là dấu hiệu đầu tiên của sự Chúa ruồng bỏ tôi. Tôi
phải bị trừng phạt gấp hai lần.

Julien vô cùng cảm động. Anh không hề thấy ở những lời lẽ kia có gì là
giảo quyệt, là ngoa ngoắt. Nàng nghĩ rằng yêu ta là giết con, vậy mà con
người khốn khổ đó lại yêu ta hơn con. Đó là nỗi hối hận nó giết nàng, ta
không thể nghi ngờ được; đó là sự cao cả trong tâm tình. Nhưng làm sao ta
đã gây được một mối tình sâu sắc như vậy nhỉ, ta, là kẻ rất nghèo, rất thiếu
học vấn, rất dốt nát, đôi khi lại rất thô lỗ trong mọi cách ăn ở?

Một đêm, thằng bé ốm nặng hết sức. Vào khoảng hai giờ sáng, ông de
Rênal sang thăm nó. Đứa bé, bị cơn sốt giày vò, đỏ như hòn than và không
nhận được ra bố. Bỗng nhiên, bà de Rênal phục xuống chân chồng; Julien
thấy rằng bà sắp nói hết với chồng và tự hại mình vĩnh viễn.

May sao, cử chỉ lạ lùng kia lại làm cho ông de Rênal bực mình.

— Xin chào! Xin chào! Ông vừa nói vừa đi ra.

— Không, mình hãy nghe tôi nói, bà vợ quỳ trước mặt ông ta mà kêu lên,
và cố níu ông lại. Mình hãy nghe tất cả sự thật. Chính tôi giết con tôi. Tôi
đã cho nó đời sống và tôi lại cướp lại. Trời trừng phạt tôi; trước mắt của
Chúa, tôi phạm tội giết người. Tôi phải tự hại mình, và tự làm nhục mình;
có lẽ sự hy sinh đó sẽ làm nguôi lòng Chúa.

Nếu ông de Rênal là một người có trí óc, thì ông đã hiểu rõ tất cả.

— Những tư tưởng lãng mạn, ông vừa kêu lên vừa gạt xa bà vợ đương cố
ôm lấy đầu gối ông. Tất cả những cái đó chỉ là những tư tưởng lãng mạn!
Julien, ông hãy cho gọi thầy thuốc ngay từ lúc mờ sáng nhé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.