ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 180

Và ông trở về đi nằm. Bà de Rênal ngã quỵ xuống, gần ngất đi, và run bần
bật đẩy Julien ra khi anh định cứu bà hồi tỉnh.

Julien đứng ngẩn người ra.

Thì ra ngoại tình là như vậy! Anh nghĩ bụng... Có lẽ nào bọn thầy tu rất
gian giảo kia lại nói đúng sao? Bọn họ phạm biết bao tội lỗi, lẽ nào lại có
đặc quyền được biết cái lý thuyết chân chính về tội lỗi? Kỳ quái thật!

Suốt hai mươi phút đồng hồ từ lúc ông de Rênal rút lui, Julien trông thấy
người đàn bà mà anh yêu, đầu tựa vào chiếc giường nhỏ bé của đứa trẻ,
không nhúc nhích và hầu như mê man bất tỉnh. Đó, một người đàn bà thiên
tư ưu việt hơn người, mà đến nỗi cực kỳ đau khổ; vì đã gặp gỡ ta, anh nghĩ
thầm.

Giờ phút đi rất nhanh chóng. Ta có thể làm gì được cho nàng? Phải quyết
định đi. Đây không phải là chuyện ta nữa. Ta có cần gì thiên hạ với những
bộ tịch bỉ ổi của họ? Ta làm gì được cho nàng?... Lìa bỏ nàng ư? Chả hóa ra
để mặc nàng một mình bị nỗi đau đớn khủng khiếp nhất giày vò. Cái thằng
chồng bù nhìn ấy thì chỉ làm hại nàng thêm chứ chẳng được tích sự gì. Cứ
thô bỉ mãi rồi đến nước lão sẽ nói với nàng vài câu cay độc, nàng có thể
hóa điên, đâm đầu qua cửa sổ.

Nếu ta để mặc nàng, nếu ta thôi không lưu ý đến nàng nữa, thì nàng sẽ thú
thật đầu đuôi với lão. Thế thì biết đâu đấy, mặc dầu món gia tài nàng sẽ
đem lại cho lão, có thể lão sẽ làm tóe chuyện ra. Nàng có thể nói hết.

Trời đất ơi! Với thằng cha xứ mặt I... Maslon kia, nó lấy cớ đứa trẻ lên sáu
tuổi ốm đau để cứ ở ỳ trong nhà này, và không phải là không có dụng tâm.
Trong cơn đau đớn và trong nỗi sợ Chúa, nàng quên hết những điều được
biết về con người; nàng chỉ còn trông thấy nhà tu sĩ.

— Mình đi đi, bà de Rênal bỗng mở choàng mắt nói với anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.