ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 187

TEMPEST [117]

Khi rời phòng khách vào quãng nửa đêm, Julien tranh thủ nói với tình
nhân:

— Đêm nay chúng mình đừng sang với nhau, ông ấy có ý nghi ngờ đấy; tôi
đoán chắc rằng bức thư to tướng mà ông ấy vừa đọc vừa thở dài kia, là một
cái thư nặc danh.

Cũng may mà Julien khóa trái cửa buồng ngủ. Bà de Rênal có ý nghĩ điên
cuồng cho rằng lời dặn đề phòng kia chỉ là một cái cớ để anh lánh mặt bà.
Bà hoàn toàn mê muội, và đến giờ thường lệ sang gõ cửa buồng anh. Julien
nghe thấy có tiếng động ngoài hành lang vội tắt phụt ngay đèn đi. Người ta
cố gắng để mở cửa buồng anh; có phải bà de Rênal, hay là ông chồng
ghen?

Tờ mờ sáng hôm sau, chị đầu bếp, vẫn che chở cho Julien xưa nay, đưa đến
cho anh một quyển sách, trên bìa anh đọc thấy mấy chữ viết bằng tiếng Ý:
Guardate alla pagina 130 [118] .

Julien rùng mình thấy sự khinh suất đó, anh tìm trang một trăm ba mươi và
thấy gài bằng kim găm bức thư sau đây, viết vội vàng, nhòe nhoẹt những
nước mắt và chẳng có chính tả chính tiếc gì cả. Bình thường thì bà de Rênal
vẫn viết rất đúng phép chính tả, nên anh thấy chi tiết đó lấy làm cảm động
và quên bớt nỗi khinh suất kinh người.

“Mình đã có ý không muốn tiếp tôi đêm nay ư? Có những lúc tôi thấy như
chưa bao giờ nhìn được vào tận đáy lòng mình. Những khóe mắt của mình
làm cho tôi kinh hãi. Tôi sợ mình. Trời đất ơi! Hay là mình chưa hề yêu tôi
bao giờ? Nếu vậy, tôi mong chồng tôi cứ phát hiện những chuyện yêu
đương của chúng ta, và giam tôi vào một nhà ngục chung thân, ở chốn quê
mùa, xa đàn con của tôi. Có lẽ đó là ý muốn của Chúa. Chẳng bao lâu tôi sẽ
chết. Nhưng mình sẽ là một kẻ vô cùng tàn ác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.