ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 201

— Bà đừng có làm gì cả, ông de Rênal trả lời với một vẻ khá điềm tĩnh.
Điều mà tôi đòi hỏi trước hết, là bà không được nói năng gì với hắn. Kẻo
bà lại đem cái trò cáu giận vào, và làm cho tôi bất hoà với hắn, bà cũng biết
là cái anh chàng bé con ấy đáo để lắm.

— Anh chàng trẻ tuổi ấy chẳng có ý tứ tí nào, bà de Rênal, anh ta có thể có
học thức rộng, cái đó thì ông biết đánh giá đúng rồi, nhưng xét cho cùng
vẫn chỉ là một anh nhà quê đặc. Về phần tôi, tôi không bao giờ có cảm
tưởng tốt về hắn từ khi hắn khước từ không lấy con Élisa, thật là một món
tài sản chắc chắn; mà chỉ vì cái cớ là thỉnh thoảng con bé hay thì thọt đến
nhà ông Valenod.

— A! Ông de Rênal nói, đôi lông mày dướn lên một cách quá quắt, thế nào,
Julien nó nói với bà như thế à?

— Không phải rành mạch là như thế; anh ta vẫn nói với tôi về thiên hướng
kêu gọi anh theo thánh chức; nhưng xin nói thật, cái thiên hướng hàng đầu
đối với những hạng người bé mọn đó, là có bánh ăn. Anh ta có nói bóng gió
cho tôi hiểu khá rõ rằng không phải là anh không biết những cuộc thì thọt
đó.

— Thế mà tôi, tôi vẫn không biết! Ông de Rênal kêu lên, lại đùng đùng nổi
giận, và nói dãn từng tiếng, ở nhà tôi có những chuyện xảy ra mà tôi không
biết... Thế nào! Có chuyện gì giữa con Élisa với lão Valenod à?

— Thì! Chuyện từ đời xửa đời xưa ấy mà, mình ơi, bà de Rênal vừa nói
vừa cười, và có lẽ cũng chẳng có xảy ra điều gì bậy đâu. Ấy là từ cái hồi
mà ông bạn hiền Valenod của mình chỉ mong sao cho thiên hạ ở Verrières
nghĩ rằng giữa ông ta với tôi có một mối tơ tình hoàn toàn cao thượng.

— Cũng đã có lần tôi có ý nghĩ đó, ông de Rênal vừa kêu lên vừa vỗ trán
giận dữ và đi từ chuyện phát hiện này đến chuyện phát hiện nọ, thế mà bà
chẳng nói gì với tôi cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.