ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 226

— Thế là thị xã được lợi ba chục quan, do sự dại dột của anh Grogeot.

— Nhưng thế nào rồi ông de Saint-Giraud, người ta trả lời, cũng sẽ báo thù
anh Grogeot, rồi anh ta sẽ được thấy.

— Thật là nhơ nhuốc! Một người to béo đứng bên trái Julien nói. Một ngôi
nhà mà tôi, tôi sẵn lòng trả tám trăm quan để thuê cho xưởng chế tạo của
tôi, cũng còn rẻ chán.

— Chậc! Một nhà công nghiệp trẻ tuổi thuộc phái tự do trả lời, ông de
Saint-Giraud chả có chân trong Thánh hội là gì đấy? Bốn đứa con của ông
chả có học bổng là gì đấy? Con người tội nghiệp! Thị xã Verrières phải phụ
cấp cho ông ấy một khoản năm trăm quan nữa, thế thôi.

— Thế mà ông thị trưởng đã không ngăn cản được chuyện này, một người
thứ ba nhận xét. Vì ông ta ấy; ông ta là phái cực đoan [139] kia mà, còn nói
gì nữa; nhưng ông ta không xoáy.

— Ông ta không xoáy? Một người khác tiếp lời; phải rồi, chỉ có trôn ốc nó
xoáy thôi. Tất cả cái đó chui vào một túi tiền lớn chung, đến hết năm là
chia ráo. Nhưng thằng bé Sorel kia kìa? Ta đi đi.

Julien trở về rất buồn bực; anh thấy bà de Rênal hết sức âu sầu.

— Ông ở chỗ bỏ thầu về đấy à? Bà hỏi anh.

— Vâng thưa bà, ở đó tôi có vinh dự được coi là thám tử của ông thị
trưởng.

— Nếu ông ấy nghe tôi, thì đáng lẽ ông ấy đã đi chơi xa một chuyến.

Ngay lúc đó, ông de Rênal bước vào; ông có vẻ hết sức rầu rĩ. Suốt bữa ăn
chiều, không ai nói nửa lời. Ông de Rênal ra lệnh cho Julien theo lũ trẻ đi
Vergy, chuyến đi thật buồn. Bà de Rênal thì an ủi ông chồng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.