ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 227

— Mình ạ, đáng lẽ mình phải quen với cái chuyện đó rồi thì phải.

Buổi tối, mọi người ngồi im lặng chung quanh lò lửa gia đình; tiếng của
khúc củi dẻ gai cháy bùng bùng là trò tiêu khiển duy nhất. Đó là một trong
những lúc buồn bã thường gặp ngay cả trong những gia đình hòa thuận
nhất. Một đứa trẻ vui vẻ kêu lên:

— Có người gọi chuông! có người gọi chuông!

— Mẹ kiếp! Nếu là lão de Saint-Giraud đến tận đây tìm ta, mượn cớ là để
cảm ơn, ông thị trưởng kêu lên, thì để ta nói thẳng vào mặt hắn; quá quắt
lắm. Hắn sẽ mang ơn thằng Valenod, mà ta thì bị mang tiếng. Nếu những tờ
báo chết tiệt của bọn Jacobins chúng nó vồ lấy cái chuyện này, và làm cho
ta trở thành một ông Cửu thập ngũ [140] , thì còn chưa biết đến thế nào!

Lúc đó một người đàn ông rất khôi ngô tuấn tú, có chòm râu má to đen,
bước vào theo chân tên người nhà.

— Thưa ngài thị trưởng, tôi là quý ngài Geronimo [141] . Đây là một bức
thư mà ngài hiệp sĩ de Beauvaisis, tùy viên đại sứ quán ở Naples, đã trao
cho tôi để đưa ngài lúc tôi lên đường; mới có chín ngày thôi, quý ngài
Geronimo nói thêm, với vẻ khoái hoạt, và nhìn bà de Rênal. Quý ngài de
Beauvaisis, anh em họ với bà, và là bạn tốt của tôi, thưa bà, nói rằng bà biết
tiếng Ý.

Sự vui vẻ của anh chàng người dân thành Naples biến cái buổi tối buồn bã
kia thành một buổi hết sức vui. Bà de Rênal nhất định mời anh ta ăn tối. Bà
huy động cả nhà; bà muốn làm kỳ được cho Julien khuây nghĩ đến cái danh
hiệu thám tử mà, trong một ngày hôm đó, anh đã nghe đến hai lần rót vào
tai anh. Ngài Geronimo là một ca sĩ trứ danh, con người thượng lưu lịch sự,
tuy vậy rất khoái hoạt, những đức tính này, ở nước Pháp bây giờ, không
mấy khi còn dung hòa được với nhau nữa. Sau bữa ăn tối, anh ta hát một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.