ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 228

bài song ca nho nhỏ với bà de Rênal. Anh ta kể những chuyện rất thú vị.
Đến một giờ sáng, lũ trẻ cứ giãy nảy lên khi Julien bảo chúng đi ngủ.

— Nghe chuyện này nữa đi, đứa lớn nhất nói.

— Đây là chuyện tôi, công tử ạ, ngài Geronimo nói tiếp. Cách đây tám
năm, tôi cũng như cậu, là một anh học sinh trẻ tuổi ở nhạc viện thành
Naples, ý tôi muốn nói là hồi đó tôi bằng tuổi cậu bây giờ; nhưng tôi không
có vinh dự được là con trai ngài thị trưởng danh tiếng của thành phố
Verrières xinh đẹp.

Lời nói đó làm cho ông de Rênal thở dài, nhìn vợ.

— Quý ngài Zingarelli [142] , chàng ca sĩ trẻ tuổi nói tiếp, và hơi làm ngoa
ngoắt thêm một tí cái giọng lơ lớ [143] của chàng ta nó làm cho lũ trẻ phì
cười, quý ngài Zingarelli là một ông thầy cực kỳ nghiêm khắc, ở Nhạc viện
người ta không yêu ông ấy; nhưng ông ấy cứ muốn người ta lúc nào cũng
phải làm như yêu ông ấy. Tôi thì cứ hễ lúc nào có thể được là tôi đi phố
chơi luôn; tôi đi đến rạp hát nhỏ San-Carlino, ở đấy được nghe một thứ âm
nhạc thần tiên; nhưng, trời ơi! Làm thế nào góp nhặt được tám xu tiền vé
vào cửa tầng dưới? Món tiền khổng lồ, anh ta vừa nói vừa nhìn lũ trẻ,
chúng liền bật cười. Quý ngài Giovannone [144] giám đốc nhà hát San-
Carlino, nghe thấy tôi hát. Hồi đó tôi mười sáu tuổi. Cậu bé này, thật là một
của báu, ông ta bảo thế.

— Cậu có muốn tôi cho cậu vào làm không, cậu em? Ông ta đến bảo tôi.

— Thế ông cho tôi bao nhiêu?

— Bốn chục đuy ca một tháng. Các cậu ơi, tức là một trăm sáu mươi quan
đấy. Tôi tưởng chừng được lên thiên đường.

— Nhưng, tôi bảo ông Giovannone, làm thế nào để ông Zingarelli nghiêm
khắc kia cho tôi ra khỏi trường được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.