ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 250

— Gần nữa, người kia nói.

Julien tiến lên nữa, tay đưa ra như tìm cách vịn vào một cái gì.

— Tên là gì?

— Julien Sorel.

— Anh đến chậm quá đấy, y vừa nói với anh vừa nhìn anh lần nữa bằng
con mắt dữ dội.

Julien không chịu nổi cái nhìn đó; giơ tay ra như để chống đỡ, anh ngã
xóng xoài trên sàn nhà.

Người kia giật chuông, Julien chỉ bị xây xẩm không trông thấy gì và sức lả
đi không cử động được thôi; anh vẫn nghe thấy tiếng chân người lại gần.

Người ta vực anh dậy, đặt anh vào chiếc ghế bành nhỏ bằng gỗ tạp. Anh
nghe thấy con người khủng khiếp kia nói với gã gác cổng:

— Có vẻ anh ta bị động kinh đây, chỉ còn thiếu có nước ấy nữa thôi.

Khi Julien mở được mắt ra, thì người mặt đỏ vẫn tiếp tục viết; người gác
cổng đã đi đâu mất. Phải can đảm lên, anh chàng tự nhủ, và nhất là giấu
không cho biết cái cảm giác của ta. Lúc đó ta thấy đau tim dữ dội; nếu xảy
ra một tai nạn gì cho ta, thì có trời biết người ta sẽ nghĩ về ta như thế nào.
Cuối cùng, người kia ngừng viết, và đưa ngang mắt nhìn Julien:

— Anh có thể trả lời ta được chưa?

— Thưa ông, được, Julien nói, giọng yếu ớt.

— À, thế thì may quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.