ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 261

tao chỉ là một thằng ngu đã không biết đem chúng nó mà hiến ngay từ
chuyến đầu.

Chuyện trò giữa hai người bạn liên miên không dứt. Julien biến sắc khi
Fouqué bảo anh:

— Này, mày có biết không? Bà mẹ những thằng học trò của mày đâm ra
sùng tín cao độ.

Và anh ta nói với cái vẻ ung dung bình thản tác động một cách rất lạ lùng
vào cái tâm hồn nồng nhiệt mà người ta khuấy động không ngờ những nỗi
thiết tha trân trọng nhất.

— Phải, mày ạ, một niềm sùng tín cực kỳ phấn khích. Nghe nói bà ta có đi
hành lễ nhiều chuyến. Nhưng, thật là sỉ nhục muôn đời cho thằng cha xứ
Maslon, đã bao lâu do thám ông Chélan tội nghiệp, bà de Rênal không
thèm nhớ cái mặt nó. Bà ấy đi xưng tội ở Dijon hoặc ở Besancon kia.

— Bà ta đi Besancon, Julien nói, vầng trán nhuốm hồng.

— Khá nhiều lần, Fouqué trả lời với một vẻ như muốn hỏi.

— Mày có những số báo Người lập hiến đem theo đây không?

— Mày bảo sao? Fouqué hỏi lại.

— Tao hỏi mày có những số báo Người lập hiến không? Julien nói lại, với
một giọng hết sức điềm tĩnh. Ở đây họ bán ba mươi xu một số.

— Thế nào! Cả ở trong chủng viện cũng có phái tự do! Fouqué kêu lên.
Thương thay nước Pháp! Anh nói thêm, bắt chước cái tiếng nói giảo quyệt
và cái giọng ngọt ngào của cha xứ Maslon.

Cuộc viếng thăm này đáng lẽ đã kích động sâu sắc anh chàng của chúng ta
nếu ngày hôm sau không có một lời nói của cậu bé sinh đồ người ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.