ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 280

xinh quá! Biết bao duyên dáng dễ thương! Anh chậm bước lại để cố nhìn
thấy mặt họ.

Người quỳ trong phòng xưng tội hơi ngoảnh đầu lại, khi nghe thấy tiếng
chân của Julien giữa cảnh tĩnh mịch đó. Bỗng bà ta kêu lên một tiếng, và
lịm người đi.

Khi ngất đi, bà đương quỳ đó, liền ngã vật ra phía sau, bà bạn, ở gần bên,
bèn xô lại để cứu giúp. Cùng lúc đó, Julien trông thấy đôi vai của cái bà
ngã về phía sau... Một chuỗi ngọc trai quý rất to hạt, vặn cuốn thừng, anh
trông rất quen, làm anh chú ý. Khi nhận ra món tóc của bà de Rênal, anh
chẳng còn hồn vía nào nữa! Vì chính là bà ta. Còn bà kia đương cố đỡ lấy
đầu bà cho bà khỏi ngã lăn xuống, là bà Derville. Julien, như điên như dại,
nhảy bổ đến, nếu không có Julien đến đỡ kịp cả hai người, thì có lẽ bà de
Rênal đã ngã hẳn và lôi cả bà bạn ngã theo. Anh thấy mặt bà de Rênal xanh
nhợt, hoàn toàn mê man, đầu ngoặt ngẹo trên vai. Anh giúp đỡ bà Derville
đặt cái đầu kiều mị đó lên vai tựa một chiếc ghế, còn anh thì vẫn quỳ gối.

Bà Derville quay lại và nhận ra anh:

— Lánh xa đi, ông lánh xa đi! Bà nói với một giọng vô cùng giận dữ. Nhất
là không được để cho cô ấy trông thấy ông nữa. Thật vậy, trông thấy ông
thì cô ấy phát khiếp, trước khi biết ông, cô ấy sung sướng biết bao nhiêu!
Cách cư xử của ông thật là ác độc. Lánh đi, lánh xa đi, nếu ông còn có phần
nào biết hổ thẹn.

Câu đó nói ra với một giọng rất hách dịch, và Julien lúc đó rất mềm yếu,
nên anh lảng xa ngay. Bà này từ trước vẫn thù ghét ta, anh tự nhủ khi nghĩ
đến bà Derville.

Cùng một lúc đó, tiếng hát ồm ồm giọng mũi của những vị giáo sĩ đi đầu
đám rước, vang lên trong nhà thờ, đám rước đã trở về. Cha Chas-Bernard
gọi Julien bao nhiêu lần, lúc đầu anh không nghe thấy. Sau cùng, ông ta đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.