ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 302

có thấy anh ta nhận được một bức thư nặc danh hay ẩn danh với một hối
phiếu năm trăm quan.

— À! Thì ra là Julien Sorel, hầu tước nói.

— Vì đâu mà ông biết tên anh ta? Linh mục ngạc nhiên hỏi, và thấy ông đỏ
mặt khi hỏi câu đó, hầu tước trả lời:

— Điều đó tôi sẽ không nói với ông đâu.

— Thế thì, linh mục nói tiếp, ông có thể thử dùng anh ta làm thư ký xem,
anh ta có nghị lực, có lý trí, nói tóm lại, ta cứ thử xem.

— Sao lại không, nhỉ? Hầu tước nói, nhưng anh ta có thể nào bị viên giám
đốc cảnh sát hay một người nào khác mua chuộc để làm kẻ do thám ở nhà
tôi không? Tôi chỉ còn e ngại có mỗi điều ấy.

Sau những lời cam quyết vun vào của linh mục Pirard, hầu tước lấy ra một
tờ giấy bạc một nghìn quan:

— Ông gửi món lộ phí này cho Julien Sorel, bảo anh ta đến đây.

— Rõ thật, linh mục Pirard nói, ông là người ở Paris có khác. Ông không
biết đến sự chuyên chế nó đè lên chúng tôi ở tỉnh nhỏ, và đặc biệt lên
những tu sĩ không về phe với bọn Jésuites. Họ sẽ không để cho Julien Sorel
đi khỏi được đâu, họ sẽ viện ra những cớ rất khôn khéo, họ sẽ trả lời tôi là
anh ta đau ốm, là bưu trạm có lẽ đã đánh lạc mất thư từ...

— Để hôm nào tôi lấy một lá thư của ông bộ trưởng gửi cho giám mục, hầu
tước nói.

— Tôi còn quên một điều cần đề phòng, linh mục nói; anh chàng thanh
niên đó tuy dòng dõi rất là thấp kém nhưng tâm hồn cao thượng, nếu xúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.