ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 306

Cái buồng này đêm nay không có người, anh nghĩ bụng, hay dù là ai ngủ ở
đây, thì lúc này cũng đã tỉnh giấc. Vậy chả cần phải dè dặt gì với người đó
hết, chỉ phải cố làm thế nào cho những người ngủ ở các buồng khác đừng
nghe thấy.

Anh tụt xuống, đặt kề thang vào một cánh cửa, lại leo lên, và thò bàn tay
vào cái lỗ hình trái tim, anh may mắn tìm được nhanh chóng sợi dây thép
buộc vào cái móc đóng cánh cửa. Anh kéo sợi dây thép đó; anh vui mừng
khôn tả khi thấy cánh cửa không bị giữ nữa và chuyển theo sức kéo của
anh. Phải mở tí một và để cho người ta nhận ra tiếng nói của mình. Anh mở
cánh cửa vừa đủ để thò đầu vào, và nhắc đi nhắc lại khe khẽ: Bạn đây.

Anh lắng tai, nghe cho chắc dạ rằng không có cái gì làm xáo động sự im
lặng tuyệt đối của gian buồng. Nhưng dứt khoát là không có đèn đêm, dù
chỉ lù mù, trong lò sưởi; thật là một dấu hiệu rất xấu.

Coi chừng phát súng! Anh suy nghĩ một tí; rồi anh lấy ngón tay liều gõ vào
ô cửa kính; không thấy đáp; anh gõ mạnh hơn. Dù có phải gõ đến vỡ kính,
ta cũng phải làm cho xong chuyện đi. Anh gõ rất mạnh, và hình như thoáng
trông thấy, giữa vùng tối đen như mực, như một cái bóng trắng đi xuyên
qua gian buồng. Sau cùng, không còn ngờ vực gì nữa, anh thấy một cái
bóng có vẻ như tiến lại hết sức thong thả. Bỗng anh trông thấy một cái má
tì vào ô kính mà anh đương dán mắt nhìn vào.

Anh giật mình, và lùi xa ra một tí. Nhưng đêm tối đen đến nỗi, dù chỉ cách
xa có thế thôi, anh cũng không phân biệt được có phải là bà de Rênal
không. Anh lo sợ một tiếng kêu kinh hoảng đầu tiên; anh nghe thấy những
con chó lởn vởn và gầm gừ chung quanh chân thang. ” Tôi đây, anh nhắc
lại khá to, một người bạn đây". Không thấy đáp; cái bóng ma trắng đã biến
mất. Xin hãy mở cho tôi, tôi cần phải nói chuyện với bà, tôi đau khổ quá
rồi! Và anh gõ đến vỡ kính.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.