ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 334

Cái sự kiểu cách đó, Julien không thích. Họ vẫn rất sợ bọn Jacobins! Họ
trông thấy Robespierre và cái xe bò [230] của ông ta, đằng sau mỗi bức
hàng rào; họ thường lấy chuyện đó làm chết cười, và họ lại trưng cái nhà
của họ như thế kia để cho những quân vô lại nhận ra trong trường hợp có
loạn, và đến mà cướp phá. Anh tỏ bày ý nghĩ của anh với linh mục Pirard.

— Ối chao! Tội nghiệp cho con, chả bao lâu nữa con sẽ làm trợ tế cho ta
mất thôi. Ở đâu mà con lại có ý nghĩ kinh khủng như thế!

— Con thấy chả có gì giản dị hơn, Julien nói.

Sự nghiêm trang của người canh cổng và nhất là vẻ sạch sẽ của cái sân đã
làm cho anh ngạc nhiên thán phục. Lúc đó trời nắng đẹp.

— Kiến trúc huy hoàng quá! Anh nói với ông bạn.

Đó là một trong những ba dinh thự có bề mặt nhà rất vô duyên của ngoại ô
Saint-Germain, xây dựng vào thời Voltaire chết [231] . Chưa bao giờ thời
thượng và mỹ thuật lại xa nhau đến thế.

CHƯƠNG II

VÀO ĐỜI

Kỷ niệm tức cười và cảm động: Cái phòng khách đầu tiên mà năm mười
tám tuổi người ta ra mắt, trơ trọi một mình và không có ai nâng đỡ! Chỉ con
mắt nhìn của một người đàn bà cũng đủ làm cho tôi mất tinh thần. Tôi càng
muốn được lòng người, tôi càng trở nên vụng về. Về tất cả mọi thứ, tôi có
những ý nghĩ hết sức sai lầm; hoặc tôi cởi mở không có duyên cớ, hoặc tôi
trông thấy một kẻ thù trong một người chỉ vì y đã nhìn tôi với một vẻ
nghiêm nghị. Thế nhưng, giữa những nỗi tai họa kinh khủng của sự nhút
nhát của tôi, một ngày đẹp, thật là đẹp biết chừng nào!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.