ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 37

giáo sĩ bốn mươi tuổi có một nghìn quan lương bổng, nghĩa là ba lần hơn
các trung tướng của Napoléon... Phải làm giáo sĩ mới được!” Và dù chẳng
mảy may tín đạo, tin Chúa, dù căm ghét bọn thầy tu, anh cũng học thuộc
lòng được bộ Thánh kinh bằng tiếng La tinh, học thuộc lòng bộ sách Về
Giáo Hoàng của Joseph de Maistre để được lòng cụ cha xứ Chélan vì anh
biết số phận tương lai của anh tùy thuộc vào ông cụ đó. Thế là, che đậy hết
mọi ý nghĩ thầm kín của mình, bề ngoài luôn luôn tỏ ra là mình sùng đạo,
chàng thanh niên Julien mười chín tuổi quyết chí khoác chiếc áo chùng đen
để tiến thân. Có lúc anh mỉm cười như quỷ Mephistopheles, kiêu hãnh tự
nhủ: "Ta biết chọn đồng phục của thời đại ta!”. Và mối tham vọng của anh
càng tăng, anh càng quyến Luyến bộ áo thầy tu, mặc dầu có lần cha xứ
Chélan nhân hậu và tinh ý đã khuyên anh: “Anh bạn ạ, hãy làm một bác
trưởng giả tốt ở thôn quê, đáng mến và có học thức, còn hơn làm một nhà
tu sĩ không có thiên hướng”. Cụ lại nói: “... Con đừng có ảo tưởng về triển
vọng của con trong nghề tu sĩ. Nếu con nghĩ đến chuyện luồn cúi những kẻ
có thế lực, thì con chắc chắn sẽ bị sa đọa vĩnh viễn. Con sẽ có thể làm nên
giàu có, nhưng con phải làm hại những người khốn khổ, nịnh nọt viên quận
trưởng, viên thị trưởng, kẻ có danh vọng và phục vụ những dục vọng của
họ...”.

Đúng là cha xứ Chélan đã sáng suốt nhìn thấy cái việc Julien Sorel khoác
áo thầy tu chẳng phải vì có thiên hướng gì đối với tôn giáo nơi mà anh ta
chỉ thấy rặt chuyện giảo quyệt và làm tiền. Nhưng cái điều mà ông ta không
hiểu được là Julien chẳng phải người chịu luồn cúi kẻ có thế lực để tiến
thân. Đó mới là điều đặc biệt của nhân vật Julien Sorel. Chàng thanh niên
kiêu hãnh đó muốn tiến thân trong xã hội tư sản, quý tộc mà lại không
muốn thích ứng với khẩu vị của nó, không muốn tuân theo những điều kiện
của nó, anh ta muốn bắt cái xã hội đó phải thừa nhận tài năng, nghị lực, giá
trị của mình. Chẳng có thế mà ngay khi bố anh báo tin de Rênal muốn
mượn anh làm gia sư, anh đã lập tức phản ứng: “Tôi không muốn làm
thằng ở” , và hỏi lại: “Nhưng, tôi sẽ ngồi ăn với ai?”. Hay sau khi Valenod
mời đến nhà dự tiệc, anh ta vẫn nhủ thầm “Chà! Quân đê tiện! Quân đê

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.