ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 370

Ông Charles de Beauvoisis, sau khi nghĩ thật chín, lấy làm bằng lòng về cái
dáng cắt bộ áo đen của Julien. Đây là của Staub [276] đây, thật rõ ràng, ông
ta vừa nghe anh nói vừa nghĩ thầm; chiếc gi lê nhã lắm, đôi ủng khá đấy;
nhưng, mặt khác, mới bảnh mắt đã áo đen!... Có lẽ là để dễ tránh đạn
chăng, hiệp sĩ de Beauvoisis nghĩ bụng.

Từ lúc tự giải thích được như thế, ông ta trở lại một thái độ hoàn toàn nhã
nhặn, và hầu như bình đẳng đối với Julien. Cuộc đàm thoại khá lâu, việc
thật khó xử; nhưng cuối cùng Julien không thể nào không thừa nhận sự
hiển nhiên. Chàng thanh niên rất quý phái đương ở trước mặt anh đây
không có một điểm nào giống cái nhân vật thô bỉ ngày hôm qua đã lăng mạ
anh.

Julien cảm thấy không tài nào bỏ ra về được, anh kéo dài cuộc giải thích.
Anh nhận xét sự tự phụ của hiệp sĩ de Beauvoisis, anh nghe thấy ông ta tự
xưng như thế và có vẻ phật ý vì Julien chỉ gọi ông ta là ông thôi.

Anh thán phục vẻ nghiêm trọng của ông ta, tuy có xen lẫn đôi chút tự đắc
kín đáo nhưng không một giây phút nào ông ta rời bỏ. Anh ngạc nhiên về
cái cách đặc biệt của ông ta uốn éo cái lưỡi khi phát âm. Nhưng dẫu sao,
trong tất cả những cái đó, không có lấy một lý do cỏn con nào để kiếm
chuyện gây gổ với ông ta được.

Nhà ngoại giao trẻ tuổi đề nghị quyết đấu với một vẻ rất ưu nhã, nhưng
viên cựu trung úy trung đoàn 96, ngồi từ một tiếng đồng hồ, hai cẳng chân
xoạc ra, hai bàn tay chống lên đùi, và khuỷu tay khuỳnh ra hai bên, quyết
định rằng ông Sorel bạn của anh ta không phải là người đi sinh chuyện gây
gổ không đâu với một người chỉ vì có kẻ đã ăn cắp của người đó những tấm
danh thiếp.

Julien đi ra hết sức bực mình. Chiếc xe ngựa của hiệp sĩ de Beauvoisis chờ
ở ngoài sân, trước thềm tam cấp; tình cờ, Julien ngước mắt lên và nhận ra
tên đánh xe chính là cái thằng hôm qua của anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.