ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 373

Vừa chia tay nhau xong, là hiệp sĩ de Beauvoisis chạy ngay đi thăm dò tin
tức. Tin tức không lấy gì làm rực rỡ lắm.

Chàng rất thiết tha muốn biết rõ con người đó của chàng; chàng có thể tới
thăm anh ta một cách hợp lễ nghi được không? Đôi chút tín tức mà chàng
đã thâu lượm được, không có vẻ khuyến khích lắm.

— Tất cả cái chuyện này thật gớm ghiếc! Chàng nói với người chứng tá
của chàng. Không thể nào tôi thú thật là đã quyết đấu với một anh thư ký
quèn của ông de La Mole, và lại vì lý do là thằng đánh xe của tôi đã ăn cắp
những tấm danh thiếp của tôi.

— Có điều chắc chắn là trong câu chuyện này, rất dễ bị làm trò cười.

Ngay tối hôm đó, hiệp sĩ de Beauvoisis và ông bạn đi nói khắp nơi rằng cái
nhà ông Sorel kia là con hoang của một người bạn thân thiết của hầu tước
de La Mole, thêm nữa ông ta là một người thanh niên rất lịch sự. Câu
chuyện được thiên hạ tin ngay chả khó khăn gì. Một khi câu chuyện đó
được xác lập rồi, nhà ngoại giao trẻ tuổi và ông bạn của chàng mới chịu đến
thăm Julien vài lần, trong thời gian mười lăm ngày mà anh nằm yên ở
buồng riêng. Julien thú thật với họ rằng trong đời anh mới có một lần đi
xem Opéra [278] .

— Thế thì kinh khủng quá, họ nói với anh, người ta chỉ đi xem có rạp đó
thôi mà; hôm nào ông ra phố lần đầu, thì ông phải đi xem Bá tước Ory
[279] mới được.

Đến rạp Opéra, hiệp sĩ de Beauvoisis giới thiệu anh với ca sĩ trứ danh
Geronimo, hồi đó đương được hoan nghênh nhiệt liệt.

Julien gần như xoắn xuýt lấy chàng hiệp sĩ; sự hỗn hợp của lòng tự kính
trọng với vẻ oai vệ bí hiểm và vẻ tự phụ của thanh niên làm cho anh mê
thích. Chẳng hạn, hiệp sĩ hơi nói lắp vì chàng có vinh dự được gặp luôn
một vị đại lãnh chúa có tật đó. Chưa bao giờ Julien thấy tập hợp trong một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.