ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 386

cuộc sống mà cô sắp phải trở lại ở Paris. Thế mà ở Hyères cô vẫn cứ nhớ
tiếc Paris mãi.

Ấy thế mà mình đương ở cái tuổi mười chín đây! Cô nghĩ. Đó là cái tuổi
hạnh phúc, tất cả những anh ngố có mép mạ vàng kia [295] đều nói như
thế. Lúc đó cô nhìn lên chín mười quyển thơ mới, được tích lại dần dần
trong thời gian cô đi chơi ở miền Provence [296] , trên cái bàn chân quỳ
của phòng khách. Cô bị cái khổ là thông minh hơn các ông de Croisenois,
de Caylus, de Luz, và những ông bạn khác. Cô tự hình dung tất cả những
điều họ sắp sửa nói với cô về trời đẹp của xứ Provence, về thơ, về miền
Nam…

Đôi mắt rất đẹp kia biểu lộ một nỗi chán chường cực độ và tệ hơn nữa, nỗi
vô hy vọng tìm được sinh thú, đôi mắt đó dừng lại ở Julien. Ít ra, anh này
không đến nỗi giống hệt kẻ khác.

— Ông Sorel, cô nói với cái giọng nói sẵng, cộc lốc, chả có tí gì là phụ nữ,
mà thường các thiếu phụ của giai cấp thượng lưu hay dùng, ông Sorel, tối
nay ông có đi dự vũ hội ở nhà ông de Retz không?

— Thưa cô, tôi chưa có hân hạnh được giới thiệu với ông công tước. (Có
vẻ như những lời nói đó và tước hiệu đó thốt ra làm sầy cả da miệng anh
chàng tỉnh lẻ kiêu ngạo kia).

— Ông ấy có nhờ anh tôi dắt ông đến nhà ông ấy; và, nếu ông đã đến, thì
chắc ông đã cho tôi biết những chi tiết về cái đất ở Villequier; đương bàn
đến chuyện mùa xuân này sẽ về chơi ở đó. Tôi chỉ muốn biết toà lâu đài có
ở được không, và những vùng phụ cận có đẹp như người ta nói không. Vì
có biết bao nhiêu cái chỉ có tiếng tăm hão!

Julien không trả lời.

— Ông hãy đến dự vũ hội với anh tôi, cô nói thêm bằng một giọng hết sức
cộc cằn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.