ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 417

Trong những ngày đa nghi; cô gái này đùa cợt ta, Julien nghĩ. Cô ta đồng
tình với người anh để lỡm ta. Nhưng cô ta có vẻ rất khinh sự thiếu nghị lực
của người anh đó kia mà! Anh ấy dũng cảm, thế thôi, cô nói với ta [345] .
Anh chàng không có một ý nghĩ nào dám đi xa thị hiếu đương thời. Bao giờ
cũng chính là ta phải bênh vực anh chàng đó. Một cô gái mười chín tuổi! Ở
cái tuổi đó, người ta có thể nào trung thành từng giây từng phút hằng ngày
với thái độ giảo quyệt mà người ta đã tự đề ra không?

Một mặt khác, khi cô de La Mole đăm đăm nhìn ta bằng đôi mắt to xanh
với một cái vẻ lạ lùng, thì bao giờ bá tước Norbert cũng lảng đi. Cái này ta
thấy khả nghi lắm; đáng lẽ chàng ta phải bất bình về chuyện cô em có biệt
nhỡn với một tên gia nhân của nhà họ chứ! Vì ta có nghe thấy công tước de
Chaulnes nói về ta như vậy. Nhớ đến chuyện đó, lòng tức giận lấn hết mọi
tình cảm khác. Hoặc giả lão công tước lẩm cẩm đó sính dùng ngôn ngữ cổ
chăng?

Thôi, hãy cứ biết là nàng xinh đẹp! Julien tiếp tục nghĩ với đôi mắt hùm
beo. Ta sẽ chiếm được nàng, rồi ta bỏ đi, và liệu hồn kẻ nào quấy rối ta
trong cuộc chạy trốn của ta!

Ý nghĩ đó trở nên mối bận tâm duy nhất của Julien; anh không thể nào nghĩ
đến chuyện gì khác nữa. Ngày giờ của anh vùn vụt như bay.

Không phút nào ngơi, anh cố tìm cách bận bịu về một công việc đứng đắn
nào đó, tư tưởng của anh buông rơi tất cả [346] , và một khắc đồng hồ sau,
anh lại tỉnh giấc, trai tim phập phồng, đầu óc rối loạn, và mơ màng đến cái
ý nghĩ này: Nàng có yêu ta không?

CHƯƠNG XI

UY LỰC CỦA MỘT CÔ GÁI

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.