ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 434

dạo chơi rất nhiều ở ngoài vườn, và truy kích ráo riết, bằng những câu giễu
cợt cay độc Norbert, hầu tước de Croisenois, Caylus, de Luz và vài chàng
thanh niên khác đã ăn cơm chiều ở dinh de La Mole, đến nỗi bắt buộc họ
phải bỏ đi. Cô nhìn Julien một cách lạ lùng.

Cái nhìn kia có lẽ là một trò đóng kịch, Julien nghĩ; nhưng còn cái hơi thở
hổn hển kia, nhưng còn tất cả cái vẻ rối loạn kia! Chậc! Anh nghĩ bụng, ta
là ai để mà phê phán tất cả những cái đó. Đây là một con người cao siêu
nhất và tế nhị nhất trong đám phụ nữ Paris. Cái hơi thở hổn hển kia, suýt
nữa thì làm ta cảm động, có lẽ cô đã học được ở Léontine Fay [363] mà cô
rất yêu thích.

Hai người còn lại một mình với nhau; cuộc chuyện trò uể oải rõ rệt. Không!
Julien không cảm thấy gì đối với ta, Mathilde thật sự khổ nghĩ thầm.

Thấy anh cáo biệt, cô nắm chặt lấy cánh tay anh:

— Tối nay ông sẽ nhận được một bức thư của tôi, cô nói với anh bằng một
tiếng nói lạc giọng, nghe khác hẳn đi, không nhận ra được nữa.

Hiện tượng đó làm cho Julien cảm động ngay lập tức.

— Cha tôi, cô nói tiếp, có một lòng quý mến xứng đáng đối với những việc
ông làm giúp. Nhất thiết phải đừng đi ngày mai; hãy tìm một cái cớ nào đó.
Và cô bỏ chạy vút đi.

Thân hình cô thật kiều diễm. Không thể nào có một bàn chân xinh đẹp hơn,
cô chạy với một dáng uyển chuyển làm mê hồn Julien; nhưng có ai đoán
được ý nghĩ thứ hai của anh sau khi cô đã hoàn toàn mất hút? Anh lấy làm
xúc phạm vì cái giọng ra lệnh của cô khi nói câu nhất thiết phải. Louis XV
cũng vậy, lúc chết, đã nổi giận vì câu nhất thiết phải, do ông ngự y thứ nhất
của ông dùng một cách vụng về, mà Louis XV đâu có phải là một anh
chàng mới nổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.