ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 439

ngang... Thế mà ta lại còn thương hại những kẻ kia, anh kêu lên và vùng
đứng dậy! Chúng có thương hại tí nào những con người của tầng lớp thứ
dân khi lọt vào tay chúng đâu! Câu nói đó là hơi thở cuối cùng của lòng
biết ơn của anh đối với ông de La Mole, nó từ trước đến nay làm cho anh
dẫu sao cũng vẫn bị dằn vặt.

Thong thả, các ngài quý tộc, ta đã hiểu cái quỷ kế tinh vi đó rồi; tu sĩ
Maslon hay ông Castanède ở chủng viện cũng chỉ làm được đến thế là
cùng. Các ngài sẽ cướp của ta bức thư khiêu khích, và ta sẽ là tập hai của
chuyện đại tá Caron ở Colmar [372] .

Khoan, các ngài ơi, để ta gởi lưu trữ bức thư số mệnh này, trong một cái gói
niêm phong kỹ càng cho linh mục Pirard. Ông này là một người chính trực,
khuynh hướng Jansénistes, và do tư cách đó mà không sợ bị quyến rũ bởi
tiền tài. Phải, nhưng ông ta có thói hay bóc thư ra xem. Ta sẽ gửi bức thư
này cho Fouqué vậy.

Phải công nhận là lúc đó con mắt của Julien thật dữ dội, nét mặt anh thật
gớm guốc; nó đầy vẻ tội ác thuần chất. Đó là con người khổ sở chiến đấu
với tất cả xã hội.

Cầm võ khí! Julien kêu lên. Và anh nhảy thoắt một cái qua các bậc tam cấp
của tòa dinh thự. Anh đi vào cửa hàng lụp sụp của người viết mướn đầu
phố; anh làm cho hắn hoảng sợ. Chép cái này, anh nói với hắn và đưa cho
hắn bức thư của cô de La Mole.

Trong khi người viết mướn làm việc, thì anh viết thư cho Fouqué; anh yêu
cầu anh ta giữ hộ anh một vật lưu trữ quý giá. Nhưng, anh ngừng lại và
nghĩ bụng, phông đen của bưu điện sẽ mở thư của ta và sẽ trả cho các ngài
bức thư mà các ngài tìm kiếm. Không, các ngài ơi.

Anh bèn đi mua một quyển Kinh Thánh to tướng ở một cửa hàng sách Tin
lành, giấu rất khéo bức thư của Mathilde trong bìa sách, cho gói tất cả lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.