ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 440

và cái gói của anh được gửi đi bằng xe ngựa chở khách cho một người thợ
làm công cho Fouqué, mà ở Paris không ai biết tên tuổi.

Xong xuôi rồi, anh vui mừng và lanh lẹ trở về dinh de La Mole. Bây giờ ta
với nhau! Anh kêu lên, và vào buồng riêng, khóa trái cửa lại, và trút bỏ áo
dài:

“Lạ thay! Thưa cô, anh viết cho Mathilde, chính cô de La Mole đã nhờ tay
Arsène, đầy tớ của cha cô, trao cho tôi một bức thư quá quyến rũ đối với
một anh thợ mộc quèn miền Jura, chắc hẳn là để lỡm cái tính tình ngây thơ
chất phác của y...”. Và anh chép lại những câu rõ nghĩa nhất của bức thư
anh vừa nhận được.

Bức thư của anh thật xứng đáng làm vẻ vang cho sự cẩn trọng ngoại giao
của ngài hiệp sĩ de Beauvoisis. Lúc đó mới có mười giờ; say sưa vì hạnh
phúc và vì cái ý thức về sức mạnh của mình, ý thức thật mới mẻ đối với
một anh chàng nghèo xác, Julien đi vào rạp Opéra của người Ý [373] . Anh
được nghe ông bạn Geronimo của anh hát. Chưa bao giờ âm nhạc phấn
kích anh đến thế. Anh là một ông trời. *i

CHƯƠNG XIV

TÂM TƯ CỦA MỘT CÔ GÁI

Biết bao nỗi do dự phân vân! Biết bao đêm thao thức! Trời đất ơi! Ta sẽ tự
làm cho mình đáng khinh chăng? Chính chàng sẽ khinh ta. Nhưng chàng ra
đi, mỗi bước một xa.

ALFRED DE MUSSET [374] .

Mathilde đã viết thư, không phải là không có đấu tranh. Sự thiết tha của cô
với Julien, dù lúc khởi đầu là thế nào đi nữa, chỉ ít lâu đã chế ngự được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.