ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 444

Dù chỉ kết với anh một mối giao thiệp bình thường, thì cái thâm trầm, cái
chưa biết của tính tình Julien đáng lẽ cũng đủ làm cho phải kinh hãi rồi.
Thế mà cô lại sắp lấy anh làm tình nhân của cô, có lẽ là chúa tể của cô!

Nếu đến cái nước anh có thể làm gì ta cũng được thì anh sẽ có những yêu
sách đến thế nào? Thôi thì ta sẽ tự nhủ như Médée [380] : Giữa bấy nhiêu
nguy hiểm, ta còn lại ta.

Julien không có một tí nào tôn kính sự cao quý của dòng máu, cô nghĩ. Hơn
nữa, có lẽ anh không có tí tình yêu nào đối với cô!

Trong những giây phút cuối cùng của những nỗi ngờ vực hãi hùng đó, hiện
lên những ý nghĩ kiêu hãnh của phụ nữ. Tất cả mọi thứ đều phải khác
thường trong số phận một đứa con gái như ta, Mathilde tức mình kêu lên.
Thế là lòng kiêu hãnh mà người ta đã truyền thụ cho cô từ ngày trứng nước,
đấu tranh với đức hạnh. Chính trong giây phút đó, cuộc khởi hành của
Julien đến làm cho mọi sự đều dồn dập gấp rút. (Những tính khí như thế
may sao rất hiếm).

Buổi tối, lúc đã khuya lắm, Julien quỷ quyệt cho khiêng xuống nhà gã canh
cổng một cái hòm rất nặng; anh gọi tên hầu cận vẫn ve vãn chị hầu phòng
của cô de La Mole để khiêng cái hòm đó. Cái mưu mô này có thể không có
kết quả gì, anh nghĩ bụng, nhưng nếu nó thành công, thì cô ta tưởng là ta đã
đi rồi. Anh làm cái trò đùa cợt đó, rồi đi ngủ rất vui vẻ. Cô Mathilde thì
không sao nhắm mắt được.

Hôm sau, lúc sáng tinh mơ, Julien đi ra khỏi dinh không ai trông thấy,
nhưng trở về trước tám giờ.

Anh vừa chân ướt chân ráo vào thư viện, thì cô de La Mole hiện ra ở cửa.
Anh đưa cho cô bức thư trả lời. Anh nghĩ rằng bổn phận anh phải nói năng
với cô; kể ra như thế là tiện nhất, nhưng cô de La Mole không muốn nghe
và biến mất, Julien lấy làm thú quá vì anh chả biết nói gì với cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.