ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 446

câu đùa cợt, anh báo tin vào đoạn cuối thư trả lời, là anh quyết định ra đi
sáng hôm sau.

Bức thư viết xong. Ta sẽ dùng khu vườn để đưa thư cho cô ta, anh nghĩ, và
anh đi ra vườn. Anh nhìn lên của sổ buồng riêng của cô de La Mole.

Cô ở tầng gác thứ nhất, bên cạnh buồng của mẹ cô, nhưng có một tầng dưới
rất lớn.

Tầng gác nhất đó cao lắm, đến nỗi khi Julien đi dạo ở dưới rặng bồ đề, tay
cầm bức thư, thì ở cửa sổ buồng cô de La Mole không thể nào trông thấy
anh được. Vòm cuốn hình thành bởi những cây bồ đề được tỉa xén rất gọn
gàng, ngăn cản tầm mắt. Nhưng này! Julien buồn bực nghĩ thầm, lại một sự
khinh suất nữa! Nếu họ đã mưu chuyện giễu cợt ta, mà ta lại để cho họ
trông thấy ta tay cầm một bức thư, thì khác nào giúp cho kẻ thù.

Buồng của Norbert vừa đúng dưới ngay phía trên buồng cô em, và nếu
Julien đi ra khỏi cái vòm cuốn do những cành được tỉa xén của những cây
bồ đề hình thành, thì bá tước và các bạn của chàng ta có thể theo dõi nhất
cử nhất động của anh.

Cô de La Mole hiện ra đằng sau ô cửa kính; anh thập thò giơ bức thư ra; cô
gật đầu, Julien liền chạy ngay lên buồng anh, và tình cờ gặp ở cầu thang
lớn cô Mathilde xinh đẹp, cô cầm lấy bức thư với một vẻ hoàn toàn ung
dung và đôi mắt tươi cười.

Có biết bao nhiêu tình nồng nhiệt trong đôi mắt của bà de Rênal tội nghiệp
kia, Julien nghĩ thầm, khi, ngay cả sau sáu tháng giao tình mật thiết, nàng
đâm liều nhận một bức thư của ta! Trong đời nàng, ta tưởng chưa bao giờ
nàng nhìn ta với những con mắt tươi cười thì phải.

Anh không tự diễn tả được rành mạch như thế đoạn sau của câu trả lời. Hay
là anh xấu hổ vì những lý do đưa ra phù phiếm quá? Nhưng thật là khác xa,
anh nghĩ thêm, trong vẻ thanh lịch của bộ áo dài buổi sáng, trong vẻ thanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.