ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 447

lịch của dáng dấp! Khi trông thấy cô de La Mole cách ba chục bước, một
người có khiếu tao nhã sẽ đoán được cấp bậc của cô trong xã hội. Người ta
có thể gọi cái đó là một cái phẩm giá rành mạch.

Trong khi đùa cợt, Julien vẫn chưa tự thú nhận tất cả ý nghĩ của anh; bà de
Rênal không phải hy sinh vì anh một hầu tước de Croisenois. Anh chỉ có
tình địch là cái lão quận trưởng bỉ ổi, ông Charcot, tự xưng là de Maugiron,
vì dòng họ Maugiron không còn ai nữa.

Lúc năm giờ, Julien nhận được một bức thư thứ ba; thư được ném cho anh
từ ngoài cửa thư viện. Cô de La Mole lại chạy trốn mất. Sao mà sính viết
thư thế! Anh vừa nghĩ bụng vừa cười, khi người ta có thể nói mồm với
nhau tiện bao nhiêu! Kẻ thù muốn có những bức thư của ta, thật rõ ràng, và
nhiều thư kia! Anh không vội mở bức thư này. Lại là những câu thanh lịch,
anh nghĩ; nhưng khi đọc, anh biến sắc đi. Chỉ vẻn vẹn có tám dòng.

“Tôi cần nói chuyện với ông, nhất thiết tôi phải nói với ông, tối hôm nay;
lúc chuông điểm một giờ đêm, ông hãy ra ngoài vườn. Lấy cái thang lớn
của bác làm vườn để cạnh giếng; đặt nó kề vào cửa sổ buồng tôi và trèo lên
buồng tôi. Trời sáng trăng mặc kệ”.

CHƯƠNG XV

CÓ PHẢI LÀ MỘT VỤ ĐỒNG MƯU KHÔNG?

Chao ôi! Khoảng cách thật độc địa biết bao giữa một dự định lớn lao được
nghĩ xong và sự thực hiện! Biết bao nỗi kinh sợ hão huyền! Biết bao do dự!
Đây là chuyện sống chết. Hơn thế nữa: Đây là chuyện danh dự.

SCHILLER.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.