ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 456

xuống bằng một cái dây thừng mà ta đem buộc vào thang trên cùng. Tôi
bao giờ cũng có một ít dây thừng trữ trong buồng tối.

Một người đàn bà si tình mà như thế ư! Julien nghĩ, cô dám nói là cô yêu!
Bấy nhiêu bình tĩnh, bấy nhiêu khôn ngoan trong mọi cách cẩn thận đề
phòng cho ta thấy rõ rằng không phải là ta thắng chàng de Croisenois như
ta vẫn ngu dại tưởng lầm; chẳng qua chỉ là ta kế chân chàng mà thôi. Kể ra
thì, cần quái gì! Ta có yêu cô ta không đã? Ta thắng anh chàng hầu tước
theo cái nghĩa rằng, chàng ta sẽ rất tức giận có một người kế chân, và lại
càng tức giận hơn nữa vì kẻ kế chân đó là ta. Tối hôm qua ở tiệm cà phê
Tortoni [387] , hắn nhìn ta rất kiêu hãnh, làm ra bộ không nhận ra ta! sau đó
hắn chào ta với một vẻ hằm hằm, khi không thể nào không chào được!

Julien đã buộc dây thừng vào bậc thang cuối cùng, anh nhẹ nhàng hạ nó
xuống, và ngã mình rất nhiều ra ngoài ban công để làm thế nào cho cái
thang khỏi đụng vào các cửa kính. Lúc này là dịp tốt nhất để hạ sát ta, anh
nghĩ, nếu có kẻ nào ẩn nấp trong buồng Mathilde; nhưng khắp nơi vẫn tiếp
tục im lặng như tờ.

Cái thang chạm mặt đất, Julien ngả được nó nằm xuống luống hoa lá, dọc
chân tường.

— Mẹ tôi sẽ nói sao, Mathilde nói, khi bà trông thấy các cây hoa đẹp của
bà gãy nát cả!... Cần phải quẳng cái dây thừng xuống, cô nói thêm với một
vẻ hết sức bình tĩnh. Nếu để người ta trông thấy cái dây thừng dong lên ban
công, thì thật là một trường họp khó giải thích.

— Thế còn tôi bằng cách nào đi ra? Julien nói với một giọng đùa nghịch,
và bắt chước tiếng Pháp thuộc địa [388] . (Chả là có một chị hầu phòng của
gia đình đẻ ở Saint-Domingue).

— Ông ấy à, ông đi ra bằng lối cửa, Mathilde nói, cô rất lấy làm thú vị vì ý
đùa nghịch đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.