ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 460

âm thanh của tiếng nói, cô bèn kể lại mọi điều cô đã quyết định đối với anh
trong những ngày gần đây.

Cô đã quyết định rằng nếu anh dám đi tới buồng cô bằng cái thang của bác
làm vườn, đúng như lời cô dặn bảo, thì cô sẽ hết lòng yêu anh. Nhưng chưa
bao giờ người ta nói những điều âu yếm đến thế, bằng một giọng lạnh lùng
và lễ độ hơn thế. Cho đến lúc đó, cuộc hội ngộ thật là lạnh ngắt. Thật đáng
làm cho người ta phải thù ghét tình yêu. Thật là một bài học luân lý đạo
đức thấm thía cho một cô gái trẻ dại dột! Có bõ bèn gì mà vứt bỏ tương lai
vì một giây phút như thế này?

Sau những hồi lâu do dự phân vân, đối với một người quan sát hời hợt thì
có thể cho đó là hiệu quả của mối hận thù quả quyết nhất, vì những tư
tưởng mà bổn phận một người phụ nữ phải có đối với bản thân khó lòng mà
nhượng bộ dù là đối với một ý chí cương quyết đến thế, - Mathilde cuối
cùng đối với anh, thành một bạn chăn gối dễ thương.

Sự thực, những sự nồng nàn kia cũng hơi chủ định một chút. Tình yêu
cuồng nhiệt vẫn còn là một cái mẫu người ta rập theo, đúng hơn là một sự
có thực.

Cô de La Mole cho rằng mình làm trọn một bổn phận đối với mình và đối
với tình nhân. Anh chàng tội nghiệp, cô tự nhủ, đã mười phần dũng cảm,
anh phải được sung sướng, nếu không thì là ta thiếu khí phách. Nhưng cái
điều tất yếu ác nghiệt mà cô gặp phải đó, nếu có thể chuộc bằng muôn đời
đau khổ, cô cũng sẵn lòng chuộc lại.

Mặc dầu phải tự ép lòng một cách kinh khủng, cô vẫn hoàn toàn làm chủ
những lời lẽ của cô.

Không có một niềm hối tiếc, một lời trách móc nào đến làm mất vui cái
đêm này, mà Julien thấy là lạ lùng thì đúng hơn là sung sướng. Trời đất ơi!
Thật là khác xa với cái buổi dừng chân hai mươi bốn tiếng đồng hồ ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.