ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 465

Anh thấy bủn rủn cả người khi, đến phòng xe trạm, được người ta cho biết
rằng, do một sự tình cờ lạ lùng, có một chỗ ngày mai trong xe trạm đi
Toulouse [390] . Anh giữ chỗ đó và trở về dinh de La Mole, báo tin cuộc
khởi hành của anh cho ông hầu tước.

Ông de La Mole không có nhà. Sống dở chết dở, Julien đến thư viện để đợi
ông. Gặp cô de La Mole ở đó, anh lại càng thiểu não.

Trông thấy mặt anh, cô bèn lấy vẻ mặt ác cảm, mà anh không thể nào hiểu
lầm được.

Bị nỗi đau khổ lôi cuốn, bị nỗi bất ngờ làm cho hoảng loạn, Julien đâm ra
mềm yếu hỏi cô, bằng một giọng hết súc âu yếm và xuất phát từ tâm hồn.
Như vậy, là cô không yêu tôi nữa?

— Tôi rùng rợn vì đã tự trao thân cho một kẻ vu vơ, Mathilde vừa nói vừa
khóc vì căm hờn đối với bản thân.

— Cho một kẻ vu vơ. Julien kêu lên, và anh nhảy xổ đến một thanh gươm
cũ từ thời trung cổ được tàng trữ ở trong thư viện như một dị vật.

Nỗi đau đớn của anh, mà anh tưởng đã tới tột cùng khi anh đã trót hỏi
chuyện cô de La Mole, lại vừa mới được tăng lên gấp trăm lần vì những
giọt lệ xấu hổ mà anh trông thấy ròng ròng trên mắt cô. Nếu có thể giết
được cô, thì anh sẽ là người sung sướng nhất đời.

Lúc anh vừa mới rút thanh gươm, hơi khó khăn, ra khỏi cái vỏ cổ kính, thì
Mathilde, sung sướng vì một cảm giác mới lạ như vậy, liền ngạo nghễ tiến
lại anh; nước mắt cô đã cạn hẳn.

Chợt Julien nghĩ ngay đến ông hầu tước de La Mole, ân nhân của anh.
Chẳng lẽ ta lại giết con gái của ông! Anh tự nhủ, bỉ ổi quá! Anh làm một
động tác để vứt thanh gươm đi. Chắc chắn anh nghĩ, cô sẽ bật cười khi
trông thấy cái điệu bộ ca kịch này; nhờ ý nghĩ đó, anh trở lại hoàn toàn bình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.