ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 466

tĩnh. Anh ngắm nhìn lưỡi gươm cổ một cách hiếu kỳ và như thể tìm trên đó
xem có vết gỉ nào không, rồi anh lại tra gươm vào vỏ, và hết sức điềm tĩnh
lại đặt nó lên cái đinh bằng đồng mạ vàng vẫn dùng để gác nó.

Tất cả động tác đó, hết sức chậm chạp về đoạn cuối, lâu cũng đến một phút
đồng hồ; cô de La Mole ngạc nhiên nhìn anh. Vậy ra, ta suýt nữa thì bị tình
nhân của ta giết chết! Cô nghĩ bụng.

Ý nghĩ đó đưa cô về những thời đẹp nhất của thế kỷ Charles IX và Henri
III.

Cô đứng yên trước mặt Julien, anh vừa đặt lại thanh gươm xong, cô nhìn
anh với đôi mắt trong đó không có hận thù nữa. Phải công nhận rằng lúc
đó, cô rất quyến rũ, chắc chắn chưa bao giờ có người đàn bà nào ít giống
một con búp bê Paris bằng cô (danh từ đó là sự ác cảm lớn nhất của Julien
đối với phụ nữ của cái đất kinh thành này).

Ta lại sắp rơi trở lại vào một nỗi mềm yếu đối với anh ta mất, Mathilde
nghĩ; rồi thể nào anh ta cũng sẽ tự cho là chúa tể của ta, sau một sa ngã trở
lại, và vừa đúng cái lúc ta vừa mới nói năng với anh ta một cách rất cương
nghị. Cô bèn bỏ chạy.

Trời ơi! Nàng đẹp quá! Julien nói khi trông thấy cô chạy; đó là con người
đã nhảy xổ vào lòng ta với biết bao cuồng nhiệt, cách đây chưa được tám
ngày... Và những giây phút đó sẽ không bao giờ trở lại! Và chính bởi lỗi ta!
Và đương giữa một hành động rất dị thường, Tất thú vị cho ta, ta lại không
cảm thấy gì! Phải thú thật rằng ta bẩm sinh có một tính tình thật là vô
duyên và thật là khốn khổ.

Ông hầu tước bước vào; Julien vội báo cho ông biết cuộc khởi hành của
anh.

— Đi đâu? Ông de La Mole hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.