ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 475

một trở ngại. Chắc chắn người ta sẽ không chê trách được ta một sự trót dại
lần thứ hai; vì nếu thế thì ta xấu hổ chết mất.

Những mơ màng của Mathilde không phải tất cả đều nghiêm trầm, phải thú
thật điều đó, như những ý nghĩ mà chúng tôi vừa ghi lại trên đây.

Cô nhìn Julien, cô thấy các cử chỉ của anh mỗi mỗi đều có một vẻ ưu nhã
mê ly.

Chắc hẳn, cô nghĩ bụng, ta đã phá tan được ở anh không còn một tí ý nghĩ
nào rằng anh có những quyền hành này nọ.

Vả chăng cái vẻ mặt đau khổ và si mê cực độ khi anh chàng tội nghiệp,
cách đây tám ngày, nói với ta cái lời yêu đương kia, cũng đủ chứng tỏ điều
đó; phải công nhận rằng ta cũng thật kỳ dị mà đi giận dỗi về một câu nói
trong đó sáng ngời biết bao nỗi kính cẩn, biết bao tình nồng nhiệt. Ta chẳng
phải là vợ anh sao? Câu nói kia rất là tự nhiên, và phải thú thật, anh rất là
dễ thương. Julien vẫn còn yêu ta sau những câu chuyện trò lải nhải. Trong
đó ta chỉ toàn kể với anh, và rất độc ác, phải công nhận điều đó, những rắp
tâm yêu đương mà sự buồn chán trong cuộc sống của ta đã gợi lên cho ta
đối với các chàng thanh niên kia, mà anh rất ghen tức thấy ta đánh bạn với
họ. Chà! Nếu anh biết rằng họ ít nguy hiểm cho ta biết chừng nào! Rằng
bên cạnh anh, ta thấy họ quắt queo chừng nào, và toàn chỉ rập theo nhau cả.

Trong khi suy nghĩ như vậy, Maitnde vạch vớ vẩn những nét bút chì trên
một tờ giấy của cuốn anbom của cô. Một cái hình mặt người nhìn nghiêng
mà cô vừa vẽ xong, làm cô ngạc nhiên, vui thích: Nó giống Julien một cách
lạ thường. Đó là tiếng nói của Trời! Đó thật là một phép lạ của tình yêu, cô
sung sướng kêu lên: Ta vẽ chân dung của anh mà không ngờ.

Cô chạy trốn vào buồng riêng, cố thủ trong đó, chăm chú rất nhiều, cố gắng
nghiêm túc để vẽ chân dung Julien, nhưng không sao thành công được, cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.