ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 481

Trong một lúc khác, cô lại bứt ra khỏi tay anh, thắp ngọn nến, và Julien khó
khăn hết sức mới ngăn cản được cô cắt cả một bên tóc.

— Em muốn nhớ, cô nói, rằng em là nô tỳ của anh. Nếu có bao giờ một sự
kiêu căng khả ố đến làm cho em lầm lạc, thì anh sẽ đưa món tóc này của
em ra và bảo: Không phải là vấn đề tình yêu nữa, không phải là chuyện mối
xúc động mà tâm hồn cô có thể có trong lúc này, cô đã thề vâng lệnh, cô
hãy vâng lệnh trên danh dự.

Nhưng thôi đừng mô tả nỗi thác loạn và niềm phước lạc đến mức độ kia, thì
phải hơn.

Julien sung sướng bao nhiêu thì cũng ngoan nết bấy nhiêu; cần thiết tôi
phải trở xuống bằng cái thang, anh nói với Mathilde khi trông thấy rạng
ánh bình minh trên những ống khói xa xa về phía đông, bên kia các thửa
vườn. Sự hy sinh mà tôi tự ép, là xứng đáng với cô, tôi chịu thiệt vài giờ
đồng hồ của tôi cho thanh danh của cô. Nếu biết rõ lòng tôi, chắc cô hiểu
tôi phải ép lòng đến thế nào. Cô có sẽ mãi mãi đối với tôi, như hiện lúc này
không? Nhưng danh dự đã lên tiếng, thế là đủ. Xin nói để cô biết rằng, sau
cuộc đi lại lần đầu của chúng ta; tất cả mọi nỗi ngờ vực không phải là chỉ
hướng về phía những kẻ trộm cắp. Ông de La Mole đã đặt một vòng canh ở
trong vườn. Chàng de Croisenois thì đầy những thám tử quanh mình, người
ta biết đêm đêm chàng ta làm những gì...

Đến ý nghĩ đó, Mathilde cười phá lên [395] . Mẹ cô và một mụ hầu bị thức
tỉnh; bỗng nghe thấy tiếng hỏi cô qua cánh cửa. Julien nhìn cô, cô tái mặt
đi, gắt mụ hầu phòng và lơ đi không nói gì với mẹ.

— Nhưng nếu họ nảy ra ý nghĩ mở cửa sổ thì họ trông thấy cái thang mất!
Julien nói với cô.

Anh lại ôm ghì cô một lần nữa trong tay, rồi nhảy lên cái thang và tụt
xuống thì đúng hơn là bước xuống; chỉ chốc lát, anh đã tới đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.