ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 484

Mãi bao nhiêu tiếng đồng hồ sau, anh mới trông thấy cô, ở bữa cơm sáng.
Hôm đó, cô chải đầu rất cẩn thận, một nghệ thuật kỳ diệu đã ra công che
giấu chỗ tóc bị cắt. Cô nhìn Julien một hai lần, nhưng với con mắt lễ độ và
bình tĩnh, không có chuyện gọi anh là chúa nữa.

Sự ngạc nhiên của Julien làm anh tức thở... Mathilde tự trách hầu hết những
việc đã làm vì anh. Suy nghĩ thật chín, cô đã quyết định rằng đó là một con
người, nếu không đến nỗi tầm thường hẳn, thì ít ra cũng không xuất chúng
đến nỗi xứng đáng với tất cả những hành động điên rồ lạ lùng mà cô đã
dám liều vì anh. Nói tóm lại, cô không nghĩ gì mấy đến tình yêu; ngày hôm
đó, cô chán chuyện yêu đương.

Còn Julien, thì các mối xúc động của lòng anh là một đứa trẻ mười sáu tuổi.
Nỗi ngờ vực khủng khiếp, nỗi ngạc nhiên, nỗi thất vọng lần lượt xâm
chiếm anh trong bữa ăn sáng, mà anh tưởng chừng nó kéo dài vô tận.

Khi anh có thể đứng dậy khỏi bàn ăn một cách phải phép, anh bổ nhào ngay
chứ không phải là chạy đến chuồng ngựa, tự tay đóng yên cương lấy, và
phóng đi như bay; anh sợ bị một sự mềm yếu nào đó làm cho mất danh
diện. Ta cần phải giết chết lòng ta bằng cách làm cho thể xác mệt dừ, anh
nghĩ bụng trong khi phóng nước đại trong những cánh rừng ở Meudon
[397] . Ta đã làm gì, đã nói gì để xứng đáng một sự nhạt tình như thế?

Ngày hôm nay cần phải không làm gì, không nói gì, anh nghĩ khi trở về
dinh, phải chết về thể xác cũng như ta đã chết về tinh thần, Julien không
còn sống nữa, ấy là cái xác chết của anh nó còn đương cựa quậy đó thôi.

CHƯƠNG XX

CÁI LỌ NHẬT BẢN

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.