ĐỎ VÀ ĐEN - Trang 487

Những nhận xét phê phán mới rồi của anh về các tình địch của anh, dẫu sao
cũng ngăn cản anh quá bi kịch hóa nỗi đau khổ của anh; để giữ vững sự
kiêu hãnh của mình, anh có cái kỷ niệm những chuyện xảy ra cách đây hai
hôm. Dù bọn họ có những ưu thế hơn ta đến đâu đi nữa, anh nghĩ khi một
mình ra vườn, thì Mathilde cũng chưa hề đối đãi với một kẻ nào trong bọn
họ, như nàng đã hạ cố đối đãi với ta hai lần trong đời ta.

Sự sáng suốt của anh không đi xa hơn nữa. Anh không hiểu tí gì vì tính
cách của con người lạ lùng mà sự tình cờ vừa mới làm cho trở thành có
toàn quyền định đoạt tất cả hạnh phúc của anh.

Ngày hôm sau anh dành chỉ có cách phóng ngựa, cho cả người lẫn ngựa
mệt dừ tưởng chết. Buổi tối, anh không lân la đến gần chiếc tràng kỷ xanh
nữa, Mathilde thì vẫn trung thành với chiếc ghế đó. Anh nhận thấy rằng bá
tước Norbert không thèm nhìn anh khi gặp anh trong nhà. Chắc là chàng ta
phải ép lòng ghê gớm lắm, anh nghĩ, vì chàng ta vốn là người rất lễ độ xưa
nay.

Đối với Julien, nếu ngủ được thì thật là hạnh phúc. Mặc dầu thể xác mệt
mỏi, những kỷ niệm quá quyến rũ bắt đầu xâm chiếm tất cả đầu óc anh.
Anh không có cái trí minh mẫn để trông thấy rằng những cuộc phóng ngựa
tít mù của anh trong những khu rừng ở quanh Paris chỉ có tác dụng đến bản
thân anh thôi, chứ không tác dụng tí nào đến trái tim hoặc trí óc của
Mathilde. Anh để mặc cho sự tình cờ có cái quyền định đoạt số phận của
anh.

Anh thấy hình như có một điều sẽ làm cho sự đau đớn của anh được vô
cùng giảm nhẹ, tức là nói chuyện với Mathilde. Thế nhưng anh sẽ dám nói
gì với nàng?

Một buổi sáng, lúc bảy giờ, anh đương miên man mơ tưởng đến điều đó,
bỗng trông thấy cô bước vào thư viện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.